Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:52:46
Lượt xem: 262
Nếu không phải Trình Khanh hiện tại không sợ độc dược tầm thường, Lê lão nhân nhất định sẽ làm Trình Khanh hôn mê, khiêng Trình Khanh đi, Lê lão nhân càng nhẹ nhàng.
"Ngượng ngùng, ngượng ngùng, mời ngài đi trước."
Trình Khanh cười, Lê lão nhân hừ một tiếng.
Trình Khanh xác thật nghĩ tới một ít việc, lại không thể nói cho Lê lão nhân, lúc kinh lúc rống, tự nhiên phải chịu đựng đối phương xem thường.
Nàng đương nhiên không có khả năng đã tới tổ lăng Tiêu thị.
Chỉ là phong cách kiến trúc quen thuộc này, làm Trình Khanh nghĩ tới sự tình lần đó bị Lê lão nhân mang đi ngâm thuốc tắm.
Lúc ấy nàng bị độc phát, chống tới cửa hàng thợ rèn, sau khi tỉnh lại ngủ ở trên một cái giường lớn. Chiếc giường kia quý báu phi phàm, cực kỳ lớn, nhà ở bình thường căn bản không thích hợp đặt nó.
Trình Khanh lúc ấy cảm thấy chiếc giường lớn kia chỉ có đặt ở trong cung điện mới không đột ngột, hiện tại bỗng nhiên nghĩ đến, đặt ở trong lăng mộ lớn như tổ lăng Tiêu thị cũng thực xứng đôi nha.
Cho nên, nàng lúc ấy là đang ở trong lăng mộ nào đó?!
Trên cánh tay Trình Khanh nổi da gà.
Nhóm người Lê lão nhân này thật là không kiêng kỵ gì……
Hai người vào thạch điện, Lê lão nhân sờ soạng đến chốt mở bên trong, một lần nữa đóng lại cửa đá.
"Được rồi, ngươi tạm thời an toàn, ở chỗ này chờ đi."
Lê lão nhân nói, từ sau cửa đá lấy ra một cái khung nhỏ, bên trong để thịt khô, màn thầu và túi da đựng nước, nhét vào trong tay Trình Khanh.
Trình Khanh bảo hắn cùng ăn, Lê lão nhân lắc đầu, giống như không có tâm tình ăn uống gì.
Trình Khanh nhai thịt khô, nghĩ thầm quả nhiên Lê lão nhân bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lại có thể để đồ ăn ở trong tổ lăng.
Lê lão nhân bọn họ tính toán làm gì?
Chờ đám cướp Trường Cân bại, đại quân triều đình sớm muộn gì cũng sẽ thu phục tổ lăng, dù cho đại quân triều đình không dám phái người tiến vào trong tổ lăng, nàng cũng không có khả năng đi theo Lê lão nhân bọn họ sinh hoạt ở trong tổ lăng cả đời, sớm hay muộn đều phải đi ra ngoài.
Tránh ở tổ lăng chỉ nhất thời, trừ phi tổ lăng còn có đường ra khác có thể tránh đi người bên ngoài!
Trình Khanh nuốt thịt khô xuống, "Lê gia gia, chúng ta có phải ở chỗ này chờ Chương tiên sinh hay không?"
"Đương nhiên là chờ hắn."
Lê lão nhân cười như không cười, "Ngươi có cái gì muốn hỏi cứ việc hỏi, lão nhân khẳng định biết gì sẽ nói hết."
Tiêu Vân Đình ép hỏi hắn, Lê lão nhân thực tức giận.
Nhưng nếu Trình Khanh muốn biết, Lê lão nhân lại nguyện ý nói cho Trình Khanh.
Trình Khanh cười ha hả hai tiếng, cúi đầu gặm thịt khô.
"Ta không có ý khác, chỉ là sợ trong thành Hào Châu loạn lên, Chương tiên sinh sẽ gặp phải phiền toái."
"Vậy lão phu ném ngươi ở tổ lăng, đi tiếp ứng Chương tiên sinh được không?"
Trình Khanh không sợ bãi tha ma, không biết có sợ lăng mộ người c.h.ế.t không, Lê lão nhân cố ý dọa Trình Khanh, nào biết Trình Khanh thế nhưng gật đầu, "Như thế cũng được."
Lê lão nhân hoài nghi Trình Khanh là tưởng lừa hắn rời đi, lại đào tẩu.
Hắn và Chương tiên sinh đều không có ý tứ yếu hại Trình Khanh, vẫn luôn phóng thích thiện ý, nhưng Trình Khanh trước sau không có chân chính tín nhiệm bọn họ.
Lê lão nhân bỗng nhiên cảm thấy không khí trong tổ lăng thực hiu quạnh.
—— bọn họ trốn đông trốn tây nhiều năm như vậy nhằm theo đuổi mục tiêu kia, thật sự có thể thực hiện được sao?
Thạch điện đột nhiên trở nên an tĩnh, Trình Khanh và Lê lão nhân ai cũng không nói chuyện, thạch điện trống trải chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Trong lúc này, Lê lão nhân rời đi hai canh giờ, đại khái là muốn ra bên ngoài lộ mặt, miễn cho nhóm đám cướp Trường Cân trông coi tổ lăng nghi ngờ.
Rốt cuộc Lê lão nhân nói là đưa Trình Khanh đi hầu hạ tổ tiên Tiêu gia, g.i.ế.c một thư sinh văn nhược, như thế nào cũng không đến mức phải mất hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-495.html.]
Về phần Lê lão nhân quay lại như thế nào…… Không mang theo Trình Khanh, mê hương của hắn có thể ở dưới tình huống không kinh động đám cướp Trường Cân, thần không biết quỷ không hay một lần nữa tiến vào tổ lăng.
Trong lăng mộ không có mặt trời, không có đồng hồ, Trình Khanh vô pháp biết chuẩn xác thời gian trôi đi, chỉ có thể căn cứ đồng hồ sinh học của chính mình đại khái tính ra.
Hai ngày, đại quân triều đình giao chiến cùng đám cướp Trường Cân, đã phân ra thắng bại đi?
Không biết Thôi lão gia, Tiểu Bàn, Võ Nhị bọn họ có phải đã thuận lợi chạy trốn hay không, bọn họ có ở địa phương ước định chờ nàng hay không.
Khi Trình Khanh đang chán đến chết, cửa đá bỗng nhiên bị người gõ vang lên.
Âm thanh có tiết tấu hiển nhiên là ám hiệu nào đó, Lê lão nhân vội vàng đứng lên đi mở cửa.
"Lão Lê, là ta!"
Cửa đá mở ra một khe hở, trong âm thanh Chương tiên sinh tràn ngập mỏi mệt.
Lê lão nhân kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cửa đá mở rộng ra, Chương tiên sinh cùng mấy chục người đi theo phía sau ùa vào trong.
Nương ánh sáng của cây đuốc, Trình Khanh phát hiện bọn họ ném một đoàn ở trên mặt đất…… Không, kia không phải một đoàn, là một người bị bó lại.
Trình Khanh lại gần bên kia một chút, phát hiện người bị bó lại rõ ràng là Du Tam!
Du Tam ở Hào Châu không kỳ quái, nhưng Du Tam sao sẽ dừng ở trong tay Chương tiên sinh? Thấy bộ dáng Du Tam bị đánh bất tỉnh, Trình Khanh âm thầm sốt ruột.
Lê lão nhân truy vấn đã xảy ra chuyện gì, Chương tiên sinh rất là tức giận: "Tên chó Vương Đại Khí kia, làm bộ bị ta nói động, muốn mang theo mấy vạn người chạy ra biển, đại quân triều đình đánh vào thành, Vương Đại Khí dẫn người lui giữ tổ lăng, căng hai ngày bỗng nhiên hạ cờ cầu triều đình chiêu an!"
Trình Khanh dựng lỗ tai lên nghe.
Vương Đại Khí chính là tên của Vương tướng quân đám cướp Trường Cân.
Khó trách Chương tiên sinh tức giận.
Đại khái Chương tiên sinh vẫn luôn không đặt đám cướp Trường Cân ở trong mắt, nào biết tên Vương tướng quân xuất thân nông dân này lại ở thời điểm mấu chốt lừa Chương tiên sinh.
Chương tiên sinh luôn luôn khí định thần nhàn, giống như hết thảy đều ở trong nắm giữ, lúc này không màng hình tượng văn nhã mắng chửi người, Trình Khanh không nhịn được lớn mật suy đoán nguyên nhân một chút: Vương tướng quân lấy cái gì làm lợi thế đầu hàng chiêu an?
Đều đã thối lui đến tổ lăng, đại quân triều đình vây mà không công, cũng có thể vây c.h.ế.t Vương tướng quân và đám cướp Trường Cân.
Trừ phi, Vương tướng quân hiến một thứ có phân lượng cho Kỳ chỉ huy sứ, lấy công đền tội…… đám cướp Trường Cân đã gần như bị đại quân của triều đình đánh cho tụt quần, tài vật dư lại có phân lượng nhất, đương nhiên chỉ có quân sư Chương tiên sinh!
Khó trách Chương tiên sinh tức giận đến mất đi lý trí.
"Vậy hắn ——"
Lê lão nhân cũng cảm thấy Chương tiên sinh tức muốn chết, chạy nhanh đá đá Du Tam nói sang chuyện khác.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Chương tiên sinh, Vương tướng quân mang binh cùng đại quân triều đình c.h.é.m g.i.ế.c một phen, chạy loạn về phương nam, khi đại quân triều đình phái người truy kích, Chương tiên sinh lại sấn loạn dẫn người tiến vào tổ lăng, mang theo bọn họ rời đi bằng ám đạo.
Không nghĩ tới kế hoạch hủy ở trên người một tên quê mùa ……
Chương tiên sinh tùy ý liếc mắt nhìn Du Hiển hôn mê trên mặt đất một cái, "Khi rút lui vào thông đạo, ta ở lối vào tùy tay bắt được thám tử Cẩm Y Vệ, tiểu tử này là cháu ngoại Lạc Thuân, xem như có hơi chút tác dụng, tạm thời mang đi."
Cái gọi là hữu dụng, chính là muốn ở khi Lạc Thuân đuổi theo, dùng để chắn Lạc Thuân.
Dù cho không áp chế được Lạc Thuân, còn có thể từ trong miệng Du Hiển cạy ra an bài của Cẩm Y Vệ.
Trong lòng Trình Khanh trầm xuống.
Chương tiên sinh và Lê lão nhân không g.i.ế.c nàng, lại không coi trọng mệnh của Du Tam, nếu bọn họ cảm thấy Du Tam không có tác dụng, tùy thời sẽ diệt trừ Du Tam.
Trình Khanh tuy rằng không dám đáp lại tình cảm của Du Tam, nhưng Du Tam ôm một trái tim chân thành lấy lòng nàng…… không thể làm người yêu, ít nhất cũng là bằng hữu, Trình Khanh không thể trơ mắt nhìn Du Tam chết.
Người này lắc lư ở lối vào thông đạo làm cái gì, không phải là tới cứu chính mình chứ?
Trong lòng Trình Khanh đè ép một cục đá lớn.
Tổn thọ nha, nợ tình như vậy, kêu nàng lấy cái gì đến trả lại nha!
Khi Chương tiên sinh và Lê lão nhân nói chuyện cũng không kiêng dè Trình Khanh, hiển nhiên không thèm để ý Trình Khanh nghĩ như thế nào, bọn họ nguyện ý cứu Trình Khanh, lại không nghe lệnh Trình Khanh, hơn nữa Trình Khanh tuy rằng thông minh, cá nhân cũng không có bất luận vũ lực gì, không thể đối phó với nhiều người bọn họ như vậy.