Ai Là Hung Thủ? - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-14 02:34:37
Lượt xem: 126
"Đúng vậy."
Tim tôi đập thình thịch.
"Chiều ngày 27 tháng 7 năm 2004, trời mưa, anh đã giúp em dẫn A Kiên đi, bị đánh một trận."
"Đúng vậy."
"Sau đó, em đến trước mặt anh."
"Đúng vậy."
"Em nói cảm ơn với anh."
"Không phải."
"Em nói anh bị điên, nói anh nhiều chuyện."
"Đúng vậy."
"Sau đó, em đã ném con d.a.o đi."
"Em muốn tiết kiệm tiền, cùng anh thi vào một trường đại học."
"Em phải sống sót mới có thể đến đó gặp anh."
"..."
"Đúng vậy."
Tim tôi như bị ai đó đập mạnh một cái.
Vết thương, trường học, tôi đều có thể giải thích được.
Nhưng những chi tiết dưới mưa đó, ngoài tôi và Tiểu Do ra, sẽ không còn ai trên thế giới này biết!
"Tiểu Do, em thích anh."
"Đúng vậy."
"Em hận anh."
"Đúng vậy."
"Bởi vì buổi sáng hôm đó..."
Tôi cúi mắt xuống, không nói tiếp được nữa.
Bởi vì buổi sáng mưa hôm đó.
Tôi đã không đi tìm em.
"..."
Quan San Nguyệt, bất ngờ dừng lại.
"Đúng vậy." Cô ta nói.
Tiểu Do.
Em đã trở về rồi, phải không.
Trong đầu tôi trống rỗng, môi mấp máy, muốn nói gì đó, tôi đứng dậy nhưng cuối cùng chỉ vô tình chạm vào một chai rượu.
Leng keng, vỡ tan tành.
23
Lớp trưởng vỗ tay, lại khôi phục vẻ mặt khôn khéo thường ngày.
"Anh Vũ, tôi biết gọi anh đến là đúng mà."
Cậu ta bước tới, khoác vai tôi: "Nói cho anh biết nhé, thật ra tôi cũng sợ gọi phải hồn ma vất vưởng gì đó, thứ này, thỉnh thì dễ, tiễn thì khó..."
Tôi chỉ nhìn chằm chằm về phía Quan San Nguyệt, muốn đi qua đó.
Lớp trưởng lại giữ tôi lại, hạ giọng, cười gượng gạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/ai-la-hung-thu/chuong-10.html.]
"Tôi biết anh nhớ Tiểu Do. Nhưng đó là vợ tôi, nể mặt tôi thì đừng ôm cô ấy."
Tôi hoàn hồn, ngây người ngồi xuống.
A Kiên vẫn luôn quan sát tôi, vẻ mặt kinh ngạc, đầu xoay chuyển một cách cứng nhắc.
"Không thể nào! Đây không phải Tiểu Do!"
Hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Tinh Lan
"Bảo Lục Vũ hôn cô ấy ư? Sao Tiểu Do có thể đưa ra yêu cầu như vậy chứ?”
Nếu không phải lớp trưởng đang chắn ở giữa thì có lẽ hắn ta đã xông lên bóp cổ tôi rồi. "Giả mạo! Nhất định là giả mạo!"
Tôi căn bản không rảnh để ý đến hắn ta.
Lớp trưởng đã dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn ta.
"A Kiên, hay là mày cũng hỏi thử đi?"
"Tất nhiên tôi muốn hỏi..."
Nhưng A Kiên nói xong, lại có chút do dự.
"Tiểu Do..."
A Kiên nhìn về phía đó: "Năm đó, em có từng thích anh không? Cho dù chỉ một chút thôi?" Đây lại là câu hỏi đầu tiên mà anh ta hỏi.
"Không."
Câu trả lời dứt khoát.
A Kiên như bị tạt một gáo nước lạnh.
"Có phải là… vì năm đó anh không chịu học hành đàng hoàng... Nếu năm đó anh là một sinh viên đại học..." Trong lời nói của A Kiên dường như tràn đầy hy vọng.
"Không phải!" Vẫn là câu trả lời dứt khoát.
"... Nếu như lúc đó anh không đi tìm Lục Vũ gây sự..."
"Không phải!"
"Được rồi, được rồi, không nói chuyện yêu đương, vậy ít nhất chúng ta có cơ hội làm bạn bè trước không..."
"Không phải!" Lần này, âm lượng bên kia đã lớn hơn, như thể đang gằn giọng.
Tất cả mọi người đều nhìn A Kiên với vẻ mặt hết sức ngại ngùng.
Chỉ thấy anh ta ngẩn người mở một chai bia, uống cạn trong vài giây.
"... Là Tiểu Do." Anh ta buồn bã nói. "Là cô ấy."
"A Kiên, anh thật là mở mang tầm mắt cho em đấy." Gia Đông lẩm bẩm với vẻ mặt đầy ẩn ý.
24
Lớp trưởng vỗ tay, rót rượu vào ly cho mỗi người.
"Tối nay, người sống, người chết, đều có mặt đông đủ!" Lớp trưởng nâng ly. "Đây mới gọi là họp lớp, đây mới gọi là bạn bè!"
"Nào, kính chị Do một ly!"
Lớp trưởng uống cạn một hơi, chúng tôi cũng nâng ly.
"Chị Do." Lớp trưởng nói: "Em vẫn còn nhớ hồi đó chúng ta cùng nhau đi làm thêm.
Lúc đó tuy không có tiền, nhưng mọi người vây quanh chị, vui vẻ biết bao.
Bây giờ niềm vui không còn, nợ nần lại nhiều hơn trước. Cuộc sống này đúng là..."
Lớp trưởng ngừng hồi tưởng: "Hôm nay chị muốn nói gì với mọi người, cứ nói thẳng ra. Chỉ mong, lời hứa của chị với mọi người trước đó…”
"Mời chị Do nói vài lời!" Lớp trưởng dẫn đầu vỗ tay.
Trong đêm tối kỳ lạ này, ánh đèn tĩnh lặng, trong căn phòng học vang lên những tiếng vỗ tay lác đác.
25
Quan San Nguyệt trước mặt cau mày như thể đang lắng nghe.