Âm Mưu Của Người Chồng Đời Thứ Hai - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-27 23:54:52
Lượt xem: 89
Đáng tiếc, tôi vẫn không thể nhìn thấu sự hiểm ác của lòng người.
Ngày Chúc Viễn xuất phát, Vương Hà quay về tiễn anh ta, để lại mình tôi ở bệnh viện.
Phần mềm giám sát trên điện thoại truyền đến hình ảnh không thể chịu đựng nổi, hai cơ thể quấn lấy nhau, không ngừng lăn lộn trong chăn.
Tiếng thở dốc bị kìm nén của Chúc Viễn kèm theo tiếng rên rỉ thoang thoảng của Vương Hà, không ngừng kích thích màng nhĩ của tôi, khiến tôi đau đầu như búa bổ, ngón tay không khỏi nắm chặt ga giường bệnh viện.
Cô gái ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện kia, giờ lại biến thành một ả đàn bà dâm đãng, không chút đạo đức dựa vào n.g.ự.c "cậu" mình, ve vãn làm nũng với hắn ta, còn Chúc Viễn thì vẻ mặt thỏa mãn châm một điếu thuốc, từ từ hưởng thụ.
Tôi tức giận tắt camera, liên lạc với Phương Hồng, nói với Chúc Viễn rằng tôi muốn về nhà một chuyến, nấu một bữa cơm cho cô bạn thân Phương Hồng, tụ tập cho vui.
Với tình trạng bệnh hiện tại của tôi, không nằm viện cũng không sao.
Chúc Viễn không nghi ngờ, cùng tôi làm thủ tục xuất viện, để Vương Hà giúp chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Tôi giữ Phương Hồng ở lại mấy ngày, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Vương Hà phát hiện từ khi Phương Hồng đến, những việc mình cần làm đã ít đi rất nhiều, mừng thầm trong bụng, liền để mặc cô ấy ở lại.
Chúc Viễn trở về, tôi hỏi anh ta đi đâu, anh ta nói với tôi chỉ là bố của một người bạn cũ qua đời, về giúp anh ta lo liệu đám tang, vì thông báo gấp gáp nên quên nói với tôi.
Tôi cũng không truy hỏi, mặc kệ anh ta bịa chuyện, nếu chỉ là bạn bè lo liệu đám tang, vậy không có lý do gì Vương Hà không nói một lời, rõ ràng đây là lý do anh ta bịa ra sau khi trở về.
Chúc Viễn khách sáo với Phương Hồng vài câu, bảo Vương Hà tiếp đãi cô ấy cho tốt.
Nhưng mấy ngày sau anh ta đã mất kiên nhẫn, anh ta muốn tôi bảo Phương Hồng về ngay: "Dù là bạn tốt, cô ấy cũng có gia đình riêng, chúng ta không thể lúc nào cũng làm phiền người ta, bây giờ anh không phải đã về nhà rồi sao, anh có thể chăm sóc em."
"Phương Hồng chỉ đến thăm em thôi, sao em lại làm phiền cô ấy chăm sóc em chứ? Em không còn sống được bao lâu nữa, tụ tập với bạn bè thân thiết cũng không được sao?" Tôi giả vờ tức giận phản bác, Chúc Viễn không nói nên lời.
Thực ra tôi cũng muốn để Phương Hồng nhanh chóng giúp tôi điều tra Chúc Viễn, nhưng tôi cũng rất sợ một khi cô ấy rời đi, Chúc Viễn và Vương Hà có thể sẽ có ý đồ xấu với tôi.
Lại thêm vài ngày nữa, tôi cũng không thể đợi được nữa, đành phải để Phương Hồng đi làm việc giúp tôi trước. Trước khi đi, Phương Hồng dặn tôi điện thoại không được rời người, có chuyện gì lập tức báo cảnh sát, sau đó gọi điện cho cô ấy.
Cô ấy còn bảo tôi mỗi ngày kiểm tra camera, lưu lại những bằng chứng quan trọng.
Có được sự quan tâm và ủng hộ của bạn bè, tôi cảm thấy mình lại có thêm dũng khí để chống lại Chúc Viễn.
Phương Hồng đến quê Chúc Viễn, tôi sống chung với Chúc Viễn và Vương Hà, lúc nào cũng không dám lơ là.
Hôm đó, bọn họ lén lút nói chuyện trong phòng, tôi mở camera, nắm được đại khái.
Tôi đã xác nhận, Vương Hà không phải cháu gái của Chúc Viễn, mà là tình nhân của anh ta.
Bọn họ vốn dĩ là nhắm vào nhà cửa, hộ khẩu và tài sản của tôi!
Tôi nhớ lúc trước khi hỏi Vương Hà một số vấn đề về gia đình, cô ta trả lời ấp úng, nhưng lúc đó tôi vì thông cảm cho Vương Hà đi xe từ quê lên, chắc là mệt mỏi, nên không hỏi thêm nữa.