Âm Mưu Của Người Chồng Đời Thứ Hai - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-27 23:56:21
Lượt xem: 53
Cảnh sát mãi không đến, Chúc Viễn cũng bắt đầu sốt ruột.
Vương Hà nghi ngờ: “Anh Viễn, anh nói xem cô ta có gọi cho Phương Hồng báo cảnh sát không?"
"Làm sao có thể, anh luôn nghe đây, không nghe thấy báo cảnh sát."
"Nhưng cũng không thể cứ kéo dài như vậy, lỡ như Phương Hồng không nhịn được mà báo cảnh sát thì sao, cô ta nắm rõ thông tin cá nhân của anh đấy?"
"Anh đã đe dọa cô ta rồi, dám báo cảnh sát, anh sẽ lập tức g.i.ế.c con đàn bà thối tha này!" Chúc Viễn gằn giọng.
"Nhưng em vẫn rất sợ, hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, mang theo người phụ nữ này, chờ cô ta chết, chúng ta sẽ được thừa kế, những thứ khác thì thôi đi, nhiều tiền như vậy chúng ta cũng không có phúc hưởng!" Vương Hà lo lắng xoa bụng.
Chúc Viễn suy nghĩ một chút, dường như cũng cảm thấy cứ chờ đợi mãi không ổn: “Để anh nghĩ xem đưa cô ta đi đâu..."
Tôi nằm trên đất nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, thầm cười cho dù bọn họ trốn đi đâu cũng vô dụng, tội ác này thật ngu xuẩn!
Dù bọn họ đưa tôi đi đâu, đoạn ghi hình camera trong tay Phương Hồng cũng đủ để chứng minh tội ác của bọn họ, chỉ là Chúc Viễn vẫn tưởng rằng hắn đã phá hủy toàn bộ camera rồi.
Ngoài ra, trong tay Phương Hồng còn có bằng chứng Chúc Viễn bỏ rơi vợ cả, làm giả thân phận, kết hôn hai lần, cả đời này hắn đừng hòng ra khỏi tù.
"Em đi thu dọn đồ đạc trước, chúng ta phải bắt được con nhỏ Phương Hồng đó, nếu không chuyện của chúng ta sẽ bại lộ, nếu không tìm thấy cô ta, chúng ta sẽ trốn trước!" Vương Hà hoảng hốt chạy đi thu dọn đồ đạc.
Nhưng cô ta vừa bước vào cửa phòng ngủ, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, như tiếng chuông báo tử, mỗi tiếng đều như tiếng s.ú.n.g gí vào gáy.
Chúc Viễn hoảng sợ, cây gậy trượt khỏi tay hắn, hắn trừng mắt nhìn tôi hét lớn: "Cô lúc nào báo cảnh sát! Chết tiệt!"
"Vương Hà, chúng ta mau đi! Đừng quan tâm đến đồ đạc nữa!" Chúc Viễn xông vào phòng, kéo Vương Hà định chạy ra ngoài, nhưng cảnh sát đã xông vào, bao vây bọn họ.
Sau đó, Phương Hồng bước ra khỏi xe cảnh sát, cởi trói cho tôi.
Tôi thấy cô ấy bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, còn dẫn cảnh sát đến bắt bọn Chúc Viễn, sợi dây căng thẳng trong lòng tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi mỉm cười, sau đó trước mắt tối sầm, ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện, vết thương trên người đã được xử lý, Phương Hồng ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy vui mừng hỏi thăm tình hình của tôi, còn nói với tôi rằng Chúc Viễn và Vương Hà đã bị tạm giam, cô ấy đã đệ đơn kiện lên tòa án, ba ngày nữa sẽ mở phiên tòa xét xử, đến lúc đó tôi có thể cùng đi, xem pháp luật trừng trị tội phạm như thế nào.
Nghe vậy, tôi vội vàng cảm ơn cô ấy, nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, có lẽ tôi đã bị bọn Chúc Viễn hại c.h.ế.t rồi.
Hôm đó, Chúc Viễn và Vương Hà lén lút bàn bạc sau lưng tôi ở ngoài bệnh viện, đã lên kế hoạch bỏ thuốc cho tôi, khiến bệnh tình của tôi nhanh chóng trở nặng, như vậy bọn họ có thể nhanh chóng lấy được tài sản thừa kế, chỉ là tôi không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy, rõ ràng chỉ cần tiếp tục giả vờ, đợi thêm ba năm, chẳng phải là có thể dễ dàng lấy được tiền sao, tại sao còn phải liều lĩnh phạm tội?
Nếu chỉ là sợ chuyện giả mạo thân phận bị bại lộ, hắn hoàn toàn có thể bày trò khi tôi sắp chết, hoặc đơn giản là nói ra sự thật, tôi có thể làm gì hắn, chẳng phải hắn vẫn có thể lấy được tài sản thừa kế sao?
Phương Hồng nghe xong nghi vấn của tôi, kể lại chuyện cô ấy đến quê nhà của Chúc Viễn cho tôi nghe: "Chúc Viễn có một người vợ mù ở quê, tên là Trương Lan, lúc đó Chúc Viễn bỏ rơi cô ấy nói là lên thành phố làm việc, nhưng đi biệt tăm biệt tích suốt năm năm, không một tin tức, còn cô ấy thì không nhìn thấy gì, cũng không có cách nào tìm người, đành phải nhờ người quen đi hỏi thăm, kết quả có người báo tin cho cô ấy rằng Chúc Viễn làm việc ở công trường gặp tai nạn, đã qua đời."