Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHA QUÝ NHỜ CON - 12 + Ngoại truyện: Tống Vô Vọng

Cập nhật lúc: 2024-10-11 12:22:54
Lượt xem: 1,272

16

 

Ta nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.

 

"Bọn trẻ ở lại với ta, còn chàng thì về kinh làm hầu gia của chàng, dù sao Thánh thượng cũng không thể thiếu chàng." Ta nói, "Như vậy, ta cũng không thiệt thòi, chàng cũng không."

 

Tống Vô Vọng nhìn ta đầy uất ức: "Ta thiệt thòi, chúng ta đã xa nhau ba năm rồi, ta không muốn xa nàng thêm một ngày nào nữa."

 

Ta liếc chàng một cái.

 

"Mau về đi, thánh chỉ đã đến mấy lần rồi, đi nhanh đi." 

 

Tống Vô Vọng bị ta đẩy ra ngoài, chàng nằm rạp bên ngoài cửa, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào: "Cố Trường Anh, nàng thật là nhẫn tâm, sinh con xong bỏ lại ba cha con chúng ta, nàng không biết ta lúc đó đáng thương thế nào đâu, bọn trẻ khóc, ta cũng khóc theo, bây giờ nàng còn đuổi ta đi.

 

"Ngày xưa khi thành thân với ta, rõ ràng nàng đã hứa rằng cả đời này sẽ không bỏ rơi ta, cũng không bắt nạt ta.

 

"Cố Trường Anh, ta nói cho nàng biết, ta không đi đâu, ta đã được ghi vào gia phả của nhà nàng rồi, ta bây giờ là người nhà Tống Cố, nàng muốn bỏ ta, không có khả năng!"

 

Qua cửa, ta nhìn Vô Ưu và Vô Lự, ba chúng ta đồng loạt thở dài.

 

"Phụ thân hơi bám người." Vô Ưu nói.

 

"Ta không cần biết, ta chỉ cần mẫu thân." Vô Lự nói.

 

Ta cười, véo nhẹ hai má bọn chúng: "Các con ngoan của ta, thật không uổng công mẫu thân đã vượt muôn vàn khó khăn sinh ra các con."

 

Bên ngoài, Tống Vô Vọng xua đuổi người đến thúc giục chàng về kinh, cào cào cánh cửa, gọi ta như con vẹt.

 

Chúng ta lén mở cửa, chàng lăn tròn vào như quả bóng, sau đó nằm lăn lộn trên sàn, nắm lấy tay ta không chịu buông.

 

Hai đứa trẻ cũng bắt chước ôm lấy chân ta.

 

"Ta đếm đến ba, ai còn bám lấy ta nữa thì tối nay không có cơm ăn!"

 

Ba người nhìn nhau, ngay lập tức đều buông tay, ngồi vào bàn đợi ăn cơm.

 

Ta nhìn ba cha con, nhớ lại thời điểm ta vẫn chưa biết họ là ai.

 

Khi ấy ta nghĩ, nếu ta thành thân và có con, liệu phu quân và bọn trẻ có giống như họ không.

 

Không ngờ, suy nghĩ ấy đã trở thành sự thật.

 

Thật tốt, rất tốt!

 

(Hoàn)

 

Ngoại truyện của Tống Vô Vọng

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cha-quy-nho-con/12-ngoai-truyen-tong-vo-vong.html.]

Khi ta mười tuổi, phụ thân gửi ta đến Đài Thành để học võ với Cố Ung, người bạn thân của ông.

 

Cố Ung có một cô con gái cùng tuổi với ta, tên là Cố Trường Anh. Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đang đứng trên cây lấy tổ chim.

 

Đó là lần đầu tiên ta thấy, khi đó ta mới hiểu, nụ cười của một người có thể đẹp đến như vậy, rạng rỡ đến vậy.

 

Từ ngày đó, ta thích đi theo nàng, nàng làm gì ta làm nấy, dường như chỉ cần theo nàng, niềm vui là vô tận.

 

Ta biết mình thích Cố Trường Anh, việc ta muốn làm và phải làm trong đời này, chính là cưới nàng.

 

Sau đó, ta như nguyện cưới được nàng, ta dẫn nàng về kinh thành.

 

Chỉ là, Cố Trường Anh ở kinh thành không giống với Cố Trường Anh ở Đài Thành. Nàng vẫn cười mỗi ngày, nhưng ta biết, nụ cười của nàng đã trở nên trống rỗng, không còn rạng rỡ và không thực sự vui vẻ.

 

Ta âm thầm quyết tâm, sau khi ổn định gia tộc và giúp Thái tử lên ngôi, nhất định ta sẽ đưa nàng về lại Đài Thành.

 

Đáng tiếc, vẫn là quá muộn, Cố Trường Anh sau khi sinh con đã mắc bệnh, nàng không còn cười, nàng tự trách mình, ánh mắt nàng cũng không còn ánh sáng. Ta lo lắng, nhưng không có cách nào, cuộc chiến đoạt ngôi đã đến, ta không thể rời đi, sinh mạng của cả gia tộc và tất cả phe cánh của Thái tử, đều phụ thuộc vào khoảnh khắc thành bại này, bao gồm cả Trường Anh và các con.

 

Ta không thể thua.

 

Ngày Trường Anh tát Quận chúa Trường Lạc, ta chỉ muốn cầm kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, g.i.ế.c tất cả mọi người. Khi Trường Anh bị đánh gậy, ngất trong vòng tay ta, dường như cuộc đời ta cũng ngừng lại ngay lúc đó.

 

Trường Anh đã bệnh, nàng quên ta, quên các con, quên kinh thành.

 

Nhạc phụ đã khóc, cầu xin ta, xin ta buông tha cho Trường Anh, cho nàng một con đường sống.

 

Không cần cầu xin, ta đồng ý, chỉ cần nàng được sống tốt, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc.

 

Nhạc phụ đưa Trường Anh trở về Đài Thành.

 

Cố Trường Anh lại trở thành Cố Trường Anh vui vẻ năm nào, nàng cưỡi ngựa đánh trận, nàng cười nói lớn tiếng, nàng tung hoành giữa trời đất, nàng thuộc về thế gian, tự do và phóng khoáng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta yêu nàng, như yêu châu ngọc, cho dù nàng không nhớ ta, cho dù nàng coi ta là người xa lạ, ta cũng cam lòng chấp nhận.

 

Ngày ấy ngoài quan ải, khi nàng ngất đi, ta bảo vệ nàng, ta thay nàng g.i.ế.c Lỗ Nhĩ Cách, lúc đó ta đã nghĩ mình sẽ chết, ta nghĩ, nếu ta c.h.ế.t đi bây giờ, có lẽ Trường Anh sẽ không buồn quá.

 

Nhưng Trường Anh đã nhớ lại, nhớ lại mọi thứ giữa ta và nàng, ta vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ rời bỏ ta mãi mãi.

 

May thay, nàng vẫn cần ta.

 

Nàng cười, nói rằng sau này kinh thành và Đài Thành có thể chia đôi mà ở, nàng cười nói rằng nàng đã trưởng thành, không còn là Cố Trường Anh ngây ngô như trước.

 

Giờ nàng mạnh mẽ hơn, không ai có thể làm tổn thương nàng nữa.

 

Thật tốt, Trường Anh của ta đã trở về.

 

Nàng với nụ cười rạng rỡ và tràn đầy năng lượng, nắm tay ta, cùng ta đi hết quãng đời còn lại, dù có gian nan hay nghèo khó.

 

(HẾT)

Loading...