CUỘC HÔN NHÂN CỦA HÀ THẦN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 12:09:17
Lượt xem: 140
8.
Sau đó, bước đến trước mặt Lữ Phương, người gần như ngốc ra, búng tay một cái.
Lữ Phương như vừa trong mộng tỉnh ra, đồng tử của cô ngưng tụ, sau đó cô thở ra một hơi lớn.
Nước mắt rơi xuống đất, cô khóc lóc thảm thiết.
"Woo...tôi...tôi vừa nhìn thấy...tôi đang mặc một chiếc váy cưới màu đỏ bước vào...chiếc kiệu đó."
"Họ chở tôi đến một nơi rất kỳ lạ. Phía trước có một con sông lớn, trên sông có một người đàn ông cũng mặc đồ cưới, mỉm cười vẫy tay với tôi.”
“Tôi không dám đi nhưng lại không kiềm chế được bản thân. Tôi cảm giác nếu đi thì sẽ không thể quay lại được."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi vỗ lưng cô ấy an ủi.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, hắn không thể mang cậu đi được."
Lữ Phương nhào vào trong n.g.ự.c tôi, khóc lớn, nước mũi cùng nước mắt bao phủ tôi.
"Khương Phu... Thực xin lỗi, lẽ ra tôi nên nghe lời cậu, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Tôi lấy tờ giấy trên bàn ra lau mặt cho cô ấy.
"Nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, chờ việc này xong hãy trả công cho tôi nhiều hơn."
Tôi nghĩ đến điều gì đó, nói thêm.
"Ồ, tôi còn muốn hai con vịt quay, tôi đều muốn có đức tính nào đó."
Không có cách nào, tôi còn nợ Hoàng Cơ Linh hai con gà nướng.
Khóc đã, Lữ Phương ngủ trong lòng tôi, nhưng ngủ không yên, nhíu mày, còn lẩm bẩm.
"Tôi...tôi không đi..."
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cũng thấy khó chịu.
Lữ Phương nói nếu cho cùng thì cũng không có ý xấu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/cuoc-hon-nhan-cua-ha-than/chuong-4.html.]
Cho dù tính tình có chút tiểu thư, nhưng dù thế nào đi nữa, một cô gái mười tám tuổi cũng không nên gánh chịu loại tội ác này.
Tôi xin chỉ thị của giáo chủ và cử hai vị tướng đến bảo vệ riêng cho cô ấy.
Sắc mặt Trình Na cũng có chút tái nhợt, mặc dù không nhìn thấy những thứ đó, nhưng cửa ký túc xá đột nhiên mở rộng, Lữ Phương lại có chút bất thường.
Lá bùa trong tay Khương Phu tự động bốc cháy khiến cô hiểu ra. Không có điều nào trong số này là giả.
Lữ Phương ngủ trên giường của tôi, để giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, tối nay tôi dự định sẽ thức khuya để vẽ bùa.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi bất ngờ bị tát vào sau đầu.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, thức khuya hại thận, tiêu hao thận khí, thận thuộc về âm, âm dương mất cân bằng sẽ có hại cho ngươi tu hành. Mau đi ngủ đi, đây chính là không tốt-"
Vừa nghe thì biết ngay là đường giáo chủ nóng tính của gia đình tôi.
Hồ Thiên Long.
Đừng hiểu lầm, đó không phải là người trong danh sách các vị thần. Trên thực tế, hầu hết các công đường tiên gia Xuất mã Đông Bắc, đều có tên không sai biệt lắm, nhưng họ là những vị thần khác nhau có cùng tên.
Tôi bò lên giường, nhắm mắt lại và hỏi giáo chủ.
"Hà Thần Lương Thuỷ ở thủ đô đã nhiều năm, hắn quỷ quái phiền toái rất khó giải quyết."
"Ngài có cho rằng ta quá giỏi gây rắc không?"
Mới Xuất Mã liền đụng phải loại cấp bậc này, thật đúng với câu nói nghé con mới sinh không sợ cọp.
Vừa nói xong, lại bị đánh vào trán. Giọng nói của giáo chủ Hồ Thiên Long trong đầu thật uy nghiêm bá đạo.
"Đó là cái gì? Chỉ cần nhớ kỹ, tiên gia chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ phiền phức, bên ngoài có chuyện gì cũng đừng hoảng sợ, chỉ cần ngươi không làm ác, chúng ta sẽ lo liệu cho ngươi."
"Sợ gì, làm liền xong rồi."
Tôi ôm đầu cười ngốc nghếch, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe.
Thật tuyệt vời khi có rất nhiều thành viên trong gia đình ở xung quanh tôi.