Hoan Nhan - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:05:25
Lượt xem: 1,007
Đại nhân thay đổi.
Ngài ấy bắt đầu mỗi ngày ra ngoài, ra ra vào vào không biết bận rộn cái gì, nhưng thần sắc ngày càng thoải mái, dường như thật sự buông bỏ được điều gì đó.
Một tháng sau, Trương các lão bỗng nhiên bị tra ra tham ô nhận hối lộ, bị truy cứu trách nhiệm, nhổ cỏ tận gốc, ngay cả Uy Viễn hầu cũng liên lụy trong đó.
Đại nhân khôi phục chức quan, tự mình điều tra vụ án này.
Tội danh là thật, điều tra cũng không khó, Trương các lão bị cách chức cũng không gặp trở ngại gì.
Uy Viễn hầu chất vấn đại nhân, đại nhân chỉ cười đáp, "Hầu gia, chuyện là do ngài làm, sao ngài lại chất vấn ta, người nên tự kiểm điểm là ngài mới đúng!"
Uy Viễn hầu tức giận đến mức loạng choạng, phải có người dìu mới đi được.
Ta và Á An đứng sau lưng đại nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám tin.
Những lời này, nếu là trước kia đại nhân tuyệt đối sẽ không nói ra, ngài ấy xưa nay luôn kín đáo nhẫn nhịn.
Phu nhân tìm đến nhà, đại nhân không gặp, vì vậy nàng ta tìm đến Đại Lý Tự, lần này nàng ta không mang theo ai, ăn mặc giản dị, gặp ai cũng khóc, nói đại nhân bội tình bạc nghĩa, dan díu với con gái nuôi của mình.
Cả Đại Lý Tự, vì lời nói của nàng ta mà im phăng phắc.
Ta xông ra ngoài, lớn tiếng nói, "Ngươi ăn nói cho cẩn thận, giữa ta và đại nhân không có chuyện gì, ngươi bôi nhọ thanh danh của đại nhân, thủ đoạn quá đê tiện."
Phu nhân cười lạnh, nhìn chằm chằm ta nói, "Phải đấy, ta chính là muốn hủy hoại thanh danh của hắn, ta không sống tốt, hắn cũng đừng hòng."
"Ngươi!"
Phu nhân còn muốn nói gì nữa, đại nhân đi ra, ngài ấy lạnh lùng đứng trước mặt phu nhân, không nói gì.
Nhưng tì nữ của phu nhân đuổi theo, khóc nói, "Phu nhân, người đừng làm loạn nữa, mau về thôi, ngựa của lão gia bị phát điên, xe ngựa bị lật, lão gia ngã... bị thương rồi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Phu nhân loạng choạng, ngẩng đầu nhìn đại nhân.
"Ngươi làm?" Phu nhân hỏi đại nhân.
"Ngươi muốn làm loạn thì cứ tiếp tục, xem ngươi có gánh nổi hậu quả hay không." Đại nhân nói.
Phu nhân được hạ nhân dìu đi.
Mấy ngày sau, phu nhân liền hòa ly với đại nhân.
Đại nhân say rượu một trận.
Ta nấu canh giải rượu đưa cho đại nhân, đại nhân dựa vào ghế ngồi trong sân, uống rượu dưới trăng.
Thấy ta, ngài ấy hơi nghiêng đầu nhìn ta, ta khoác chăn lên người ngài ấy, ngài ấy bỗng nhiên nắm lấy tay ta.
Ta giật mình, muốn rút ra nhưng lại không nỡ.
Ta biết mình tham lam, vậy cứ để ta tham lam một chút này thôi.
"Hoan Nhan."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/hoan-nhan-wmue/chuong-14.html.]
"Vâng, đại nhân, nô tỳ ở đây."
"Ta già lắm sao?" Ngài ấy nhìn ta.
"Đại nhân không già, một chút cũng không già!" Ta nghẹn ngào nói.
Đại nhân qua năm mới hai mươi tám tuổi, hai mươi tám tuổi già cái gì, còn trẻ lắm.
Đại nhân cười khổ, mang theo chút men say lẩm bẩm, "Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, bọn họ nói ngươi là con gái ta."
Tim ta như bị dùi đập mạnh, nghẹt thở đến mức không thở nổi.
Ta đã nghe rất nhiều người nói câu này, đặc biệt là sau khi phu nhân làm ầm ĩ một trận, ánh mắt mọi người nhìn ta đều khác lạ.
Ta không quan tâm, nhưng ta quan tâm bọn họ sau lưng nói xấu đại nhân.
Ngài ấy cái gì cũng chưa làm, ngài ấy luôn giữ lễ, ngài ấy là người kiêu ngạo như vậy, bọn họ không thể vì chuyện này mà chỉ trích ngài ấy.
"Thừa Phong, Hoan Nhan!"
Lão phu nhân từ chính viện đi ra, ta vội vàng rút tay về, lão phu nhân liếc nhìn tay ta, thản nhiên nói,
"Hoan Nhan về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta."
Ta vâng dạ, chạy trối c.h.ế.t về phòng.
Phía sau, lão phu nhân hạ thấp giọng, nói chuyện với đại nhân, "Bên ngoài đồn thổi khó nghe như vậy, nếu con thật sự muốn cưới nàng, chẳng phải là chứng minh lời nói bậy bạ của Trương thị là thật sao, sau này con còn làm quan trên triều đình như thế nào!"
Đại nhân cười khẽ, "Mẹ, con không sợ những thứ đó, nhưng con không thể để nàng bị người ta chỉ trích."
"Con biết là tốt rồi."
"Vâng, con biết rồi." Đại nhân đứng dậy, loạng choạng một cái, lộ ra nụ cười gượng gạo với lão phu nhân, "Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, giờ con cũng phải đi ngủ rồi."
Đại nhân loạng choạng về phòng, lão phu nhân một mình ngồi trong sân lặng lẽ khóc.
Ta lòng đau như cắt.
Ngài ấy không nỡ để ta bị người ta chỉ trích, ta cũng không nỡ để ngài ấy bị người ta chỉ trích.
Đại nhân tốt như vậy, những người đó không xứng đáng bàn tán về ngài ấy.
Kể từ đêm đó, ta và đại nhân dường như lại trở về như trước, ngài ấy là chủ ta là tớ.
Thời gian trôi qua, cũng không còn ai sau lưng chỉ trích đại nhân nữa, ánh mắt nhìn ta cũng trở lại như xưa.
Ta đón muội muội đến, hai tỷ muội chúng ta sống ở tiểu viện trước kia, nhưng ta vẫn sẽ mỗi ngày đến đại viện ăn cơm.
Lão phu nhân đối xử với ta rất tốt, thường nhìn ta thở dài.
Đôi khi, bà ấy cũng tự nói chuyện một mình, giống như tự an ủi, lại giống như nói cho ta nghe.
"Đời người khó mà thập toàn thập mỹ, khó thay!"
Không có cũng không sao, ta chỉ cần có thể ở bên đại nhân, mỗi ngày nhìn thấy ngài ấy, đã là thập toàn cửu mỹ rồi.