ANH CHỒNG " MỘT PHÚT" CỦA TÔI - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:58:36
Lượt xem: 1,765
01
Thi nghiên cứu sinh thất bại, tôi bị gia đình ép gả cho phú nhị đại ở địa phương.
Đối phương là một kỹ sư, gia đình làm kinh doanh, sở hữu vài trung tâm thương mại lớn.
Nhà tôi vừa mắt anh ta ngay, mẹ tôi nhất quyết muốn Lục Tân Trạch làm con rể.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng tôi không muốn, Lục Tân Trạch căn bản không phải kiểu người tôi thích.
Tuy rằng đẹp trai nhưng có chút lưu manh, dáng người cao ráo nhưng hơi đen, trông giống trùm xã hội đen, khác xa với hình mẫu lý tưởng của tôi.
Đêm tân hôn, anh ta càng hành xử như một tên thổ phỉ.
Mặc dù anh ta chỉ kiên trì chưa đến một phút.
Ngày hôm sau còn muốn lôi kéo tôi tiếp tục chứng minh bản lĩnh đàn ông, thì công việc gặp trục trặc, anh ta phải đi công tác gấp.
Một đi là cả tháng trời, tôi suýt nữa quên mất mình còn có một người chồng.
Tan làm về nhà, bên đường có một chiếc xe màu đen dừng lại, trên xe dựa một người đàn ông...
"Bệnh hả! Tối muộn rồi dọa người ta c.h.ế.t khiếp."
"Về sớm cũng không báo trước một tiếng."
"Anh đã gọi cho em rồi, mười lăm cuộc, em đều không nghe máy."
Tôi cau mày, lấy điện thoại ra xem.
"Không có cuộc gọi nhỡ nào cả."
"Em đã chặn anh."
Tôi nhếch mép: "Xin lỗi, chắc em coi anh là mấy người bán bảo hiểm rồi, lát nữa em bỏ chặn cho."
"Anh nhìn em bỏ chặn."
Dưới ánh mắt của Lục Tân Trạch, tôi tìm thấy danh sách đen, trong đó có một cái tên "Chồng một phút".
Lúc bấm vào màn hình, tay tôi run run.
Giọng nói hơi run: "Bỏ chặn rồi."
Ngẩng đầu nhìn Lục Tân Trạch, khuôn mặt tuấn tú kia đã hoàn toàn đen lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, như đang chất vấn tôi tại sao lại làm vậy.
Định an ủi anh ta một chút, nhưng lúc này tâm trạng đang bực bội, tôi đáp lại bằng ánh mắt "anh tự biết lý do rồi đấy".
"Đứng ngoài đó làm gì, còn không mau vào, muốn làm thần giữ cửa à?"
Lục Tân Trạch mím môi, đường quai hàm căng cứng, không nói tiếng nào.
Nhìn anh ta như vậy, trong lòng tôi hơi sợ.
Không gặp một tháng, hình như anh ta lại cường tráng hơn, lát nữa mà đánh nhau thật, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.
Tôi xắn tay áo lên, cố gắng để giọng nói dịu dàng: "Anh ăn cơm chưa? Để em nấu cho."
Lục Tân Trạchngẩn người: "Không cần, lát nữa anh tự làm."
Tôi nhíu mày: "Đồ anh nấu ăn được sao?"
Tôi đã từng ăn một bữa cơm anh ta nấu, hương vị khó mà diễn tả thành lời.
"Để em nấu cơm, anh mau đi tắm đi."
Khẩu vị của Lục Tân Trạchthiên về cay, lúc xào rau tôi cho thêm nhiều ớt, ăn cơm sẽ ngon hơn.
Bưng thức ăn ra, cửa phòng tắm vừa lúc mở.
Lục Tân Trạchchỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, lồng n.g.ự.c săn chắc còn đọng vài giọt nước đang lăn dài xuống...
Nhìn đến đỏ mặt tía tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/anh-chong-mot-phut-cua-toi/chuong-1.html.]
Tôi hơi sững người, chớp chớp mắt.
"Sao lại ăn mặc như vậy ra ngoài?"
"Anh quên mang theo đồ ngủ, gọi em mấy lần em không trả lời."
Cửa bếp đóng kín, tiếng máy hút mùi quá lớn nên tôi không nghe thấy.
"Anh vào đi, em đi tìm đồ ngủ cho anh."
Tôi cố ý tìm một bộ đồ ngủ ở nhà màu đen, đưa cho anh ta qua khe cửa.
Lục Tân Trạch mặc xong đi ra, giọng nói có chút bất mãn: "Sao lại là áo dài quần dài, mặc vào nóng quá."
Tôi giải thích một cách mơ hồ: "Nóng thì bật điều hòa."
"Mau ăn cơm đi, lát nữa nguội hết."
Lục Tân Trạch ăn rất nhiều, một bữa ăn hết ba bát cơm, không chừa một hạt nào, nhưng dáng vẻ ăn uống rất lịch sự, không phát ra một tiếng động nào.
Tôi không có khẩu vị lắm, húp một bát canh rồi ngồi đối diện anh ta lướt điện thoại.
Nam minh tinh mà tôi yêu thích đăng Weibo, tôi bấm vào ảnh xem, anh đẹp trai da trắng, dáng người rất chuẩn nhưng so với Lục Tân Trạch hình như vẫn kém một chút.
"Em thích kiểu người này à?"
Không biết từ lúc nào Lục Tân Trạchđã đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm.
Tôi sững người, không phủ nhận.
"Thích người da trắng."
Tôi qua loa "Ừ" một tiếng.
Lục Tân Trạchsờ sờ mặt: "Anh trắng không?"
Tôi mím môi, cố gắng nhịn cười: "Anh tự cảm thấy đi."
"Trước đây anh khá trắng, chỉ là sau khi đi làm, phơi nắng ở công trường nên mới thành ra thế này."
"Ồ."
"Để anh rửa bát, em mau đi tắm đi."
Không nói gì khác, ngoài việc không biết nấu ăn ra, Lục Tân Trạchlàm việc nhà khá siêng năng.
Động tác rửa bát lau nhà còn thành thạo hơn cả tôi.
Thay đồ ngủ xong đi ra, tôi nhận ra mình không mặc đồ lót bên trong, nhíu mày.
Bình thường ở nhà một mình, tôi quen không mặc, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người đàn ông.
Cởi quần áo được một nửa, cửa đột nhiên mở ra.
Tôi quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi sững người.
Lục Tân Trạch hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm.
Mặt tôi nóng bừng, giọng nói hoảng hốt: "Ra ngoài!"
Anh ta ngẩn người, có chút lúng túng: "Xin lỗi, anh ra ngoài ngay."
Anh ta nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đêm tân hôn tuy đã nhìn thấy hết của nhau rồi, nhưng đó là trong trường hợp tắt đèn và tôi say rượu.
Giờ phút này, tôi rất tỉnh táo!