Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 441
Cập nhật lúc: 2024-10-26 08:35:24
Lượt xem: 4
Lúc đó Vương Hâm Sinh nói lời này thì vẻ mặt khi thì hối hận, khi thì nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta không nghi ngờ chút nào, nếu như Phương Tiểu Quyên ở trước mặt, chắc chắn bị anh ta một đao đ.â.m chết.
Trong lòng Vương Lão Nhị cũng bất mãn hành động của em trai mình, nhưng xưa nay ông ta ít nói, chỉ lúng túng nói: "Chuyện đã xảy ra thì thôi, em mau tới đây đi, chúng ta đi vào trạm xe lửa thôi."
Vương Hâm Sinh không nhúc nhích, tiếp tục nói: "Người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia là đồ khốn, chỉ cần một ngày cô ta còn nắm nhược điểm của nhà họ Vương chúng ta, chúng ta liền một ngày phải chịu uy hiếp, em không muốn nửa đời sau vĩnh viễn sống uất ức như vậy. Anh hai, sau khi em đi rồi, cha mẹ nhờ anh và các anh trai chăm sóc. . ."
Vương Lão Nhị nghe đến đó, mới cảm giác được không đúng, sắc mặt có chút hoang mang nói: "Thằng năm, em nói chuyện này để làm gì? Anh hai không trách em, em mau tới đây."
"Trước khi c.h.ế.t có thể nghe được anh hai nói như vậy, em rất vui vẻ."
Nói xong, không chờ Vương Lão Nhị xông tới, anh ta liền xoay người nhảy xuống sông.
Nước sông lại sâu vừa chảy xiết, tuôn chảy rất nhanh đã bao phủ bóng người của anh ta lại.
Hai chân Vương Lão Nhị mềm nhũn, tại chỗ liền ngồi sập xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/441.html.]
Ông ta muốn nhảy xuống tìm người, lại bị người đi ngang qua kéo lại.
Đối phương nghe nói em trai của ông ta nhảy sông, lắc đầu nói không cứu được, nói ông ta mau mau đi đồn công an báo án.
Khuôn mặt Vương Lão Nhị trắng xám đi báo công an, người ở đó rất tận trách, liền mang theo hai người cùng đi bờ sông tìm người.
Nhưng tìm ròng rã một ngày, cái gì cũng đều không tìm được.
Công an nói với ông ta, tám chín phần mười là không còn sống, t.h.i t.h.ể cũng chưa chắc tìm về được, bọn họ sẽ nói người ở hạ lưu chú ý, xem gần đây có t.h.i t.h.ể trôi đến bên kia hay không.
Công an còn nói ông ta không cần ở trong huyện làm các loại trình báo, nhanh đi về thông báo người nhà.
Vương Lão Nhị giữ nguyên khuôn mặt trắng bệch như vậy, hai chân mềm nhũn trở lại thôn Thất Lý.
Vương Thủy Sinh nghe vậy, cả người ngã ngồi ở trên ghế, một lúc lâu đều không nói ra được một chữ nào.
Ông hận Vương Hâm Sinh mang đến nhiều phiền toái cho người nhà như vậy, cũng oán hận cha mẹ nuông chiều em mình thành như vậy, nhưng bất luận thế nào, cũng là anh em ruột thịt của mình, xưa nay ông không nghĩ tới muốn em trai mình chết.
Vương Lão Nhị run rẩy môi nói: "Anh cả, chuyện này nên. . . Làm sao bây giờ?"