Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHIÊU DƯƠNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:13:55
Lượt xem: 45

Nhìn Thác Bạt Tuấn rời đi, ta đến bên cạnh Mạt Nhĩ Kỳ.

Nàng ta mặt mày lem luốc, nhưng vẫn trừng mắt nhìn ta đầy oán độc, lần đầu tiên gọi tên ta.

"Chiêu Dương, ngươi thắng rồi."

Ta thở dài một hơi, nhìn nàng ta với vẻ thương hại.

"Đều là nữ nhân, ta biết ngươi không dễ dàng gì. Vốn không muốn tranh giành với ngươi, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác khiêu khích, muốn dồn ta vào chỗ chết.

Mạt Nhĩ Kỳ, ngươi biết tại sao Khả Hãn không giúp ngươi không? Ngươi phá hoại như vậy, bỏ lỡ vụ xuân canh, đại nghiệp bá chủ thiên hạ của hắn có khi phải trì hoãn hai năm đấy."

Nàng ta vẫn nhìn ta chằm chằm đầy oán hận.

"Ả đàn bà độc ác nhà ngươi, trong bụng toàn là mưu mô quỷ kế, phụ thân, huynh trưởng ta và Khả Hãn nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Ta bật cười, lúc này mà còn nghĩ đến phụ thân, huynh trưởng nàng ta sao.

Vì vậy, ta tốt bụng nhắc nhở.

"Nếu bây giờ ngươi nhanh chóng quay về, có lẽ còn kịp nhặt xác cho phụ thân, huynh trưởng ngươi đấy."

"À đúng rồi, Mạt Nhĩ Kỳ phu nhân." Ta ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ bằng giọng chỉ hai người chúng ta mới nghe thấy: "Nói cho ngươi biết, người truyền tin cho ngươi thứ trồng trên ruộng là cây thuốc phiện, khung cửi là yêu thuật, đều là người của ta."

Ta đã nói rồi, sau khi nàng ta rời đi, khi trở về, Vương đình sẽ không còn chỗ cho nàng ta nữa.

13

Sau một năm nỗ lực, ta đã dạy mọi người dùng bông vải dệt thành vải, trồng lúa mì ở Vương đình.

Tuy không to bằng lúa mì Liêu quốc, hình dáng cũng nhỏ hơn, nhưng Thác Bạt Tuấn vẫn rất vui mừng.

Sau khi ăn mừng, hắn nắm tay ta, hít hà mùi hương tóc ta.

"Chiêu Dương, đợi ta trở thành bá chủ duy nhất thiên hạ này, ngươi sẽ là Vương hậu đứng đầu thế gian."

Ta nhẹ nhàng vuốt ve mắt hắn.

"Khả Hãn, người say rồi."

Từ sau đó, Thác Bạt Tuấn hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với ta.

Những cái bóng theo dõi ta như ruồi muỗi cuối cùng cũng biến mất.

Hắn cũng không còn quản hành tung của ta nữa, thảo nguyên rộng lớn mặc ta rong ruổi.

Ta cũng có uy tín hơn, dù đi đến đâu cũng được tôn kính và yêu mến.

Đúng lúc có sứ thần Đại Khánh đến, ta đề nghị với Thác Bạt Tuấn cho phép hai nước thông thương.

Không chỉ để Liêu quốc hiểu rõ hơn về Đại Khánh, mà còn có thể thông qua thương đội, bán thịt bò, thịt cừu và đá quý mà Liêu quốc không tiêu thụ hết sang Đại Khánh, sau đó mua số lượng lớn vật tư mà thảo nguyên thiếu hụt, nhanh chóng tăng cường quốc lực, bá tánh cũng có thể thu được nhiều lợi ích hơn từ đó.

Thác Bạt Tuấn đồng ý.

Ngày tiếp đón sứ thần, ta ngồi ngay ngắn ở Vương đình, nhìn Bùi Du và Quý Văn Dao đang cúi người hành lễ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chỉ mới một năm trôi qua, mọi chuyện trước đây, như đã là chuyện kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chieu-duong-truong-cong-chua/chuong-6.html.]

Nghe nói ban đầu Khánh Đế phái một sứ thần khác đi sứ, nhưng Bùi phò mã kiên quyết xin đi, Văn Dao công chúa không yên tâm nên cũng muốn đi theo.

Vì vậy, hai người cùng đến đây.

Khánh Đế đúng là cưng chiều Quý Văn Dao, con ruột quả nhiên khác biệt.

Trong bữa tiệc, Quý Văn Dao đến tìm ta kính rượu.

Vừa đến trước mặt ta liền lấy khăn tay che mũi miệng.

"Tiểu cô cô mới đến thảo nguyên chưa đầy một năm, trên người đã có mùi hôi.

Da đen sì hơn cả đàn ông, tay cũng trở nên thô ráp như vậy, ngay cả bà tử hầu hạ bên cạnh ta cũng không bằng."

Nha hoàn phía sau nàng ta cũng che miệng cười theo.

Ta cũng cười theo nàng ta, nàng ta nghi hoặc nhìn ta.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười ngươi ngu xuẩn, Quý Văn Dao." Ta để tay ra sau lưng, đứng trên bậc thang nhìn xuống nàng ta.

"Trước khi nói chuyện thì cân nhắc xem ngươi có mấy cái đầu, đây là Vương đình Liêu quốc, không phải hoàng cung Đại Khánh, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, kinh ngạc vì sao ta dám nói chuyện với nàng ta như vậy, vẻ mặt tức giận.

"Liêu quốc thì đã sao? Chẳng qua là một nơi hoang tàn của đám người man rợ đầy phân bò phân dê. Bọn họ gọi ngươi một tiếng Khả Đôn, ngươi thật sự coi mình là cái thá gì?

Ta nghe nói nữ nhân Liêu quốc giống như đồ chơi, anh em cha con cùng hưởng, ngươi ở đây một năm chắc đã bị chơi chán rồi nhỉ."

"Chát!" Tiếng tát vang vọng khắp lều lớn.

Quý Văn Dao nhìn ta đầy oán độc, một tay che mặt sưng đỏ, một tay giơ cao muốn đánh trả.

"Quý Phù Quang, ngươi dám đánh ta?"

Minh Nguyệt chắn tay nàng ta, hung dữ nói.

"Đánh thì đánh, còn phải chọn ngày sao? Đại Khánh chắc là vết thương đã lành liền quên đau, Khả Đôn Đại Liêu há có thể để các ngươi sỉ nhục!"

Con bé này, quả là thông minh, không uổng công đi theo ta nhiều năm như vậy.

Bùi Du lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tát Quý Văn Dao một cái, ấn nàng ta quỳ xuống.

"Gia thê vô lễ, mong Khả Đôn thứ tội."

Quý Văn Dao vẫn không phục, Bùi Du ấn đầu nàng ta không cho nàng ta ngẩng lên, cho đến khi ta hết giận mới thôi.

Ngươi xem, nếu ta vẫn là Trưởng công chúa Đại Khánh, hôm nay dù Quý Văn Dao có khiêu khích cũng không làm gì được.

Nhưng nếu ta là Khả Đôn Liêu quốc nắm trong tay quyền lực, thì không cần ta ra tay, người khiêu khích cũng sẽ cúi đầu.

Xem ra quyền lực và địa vị trên thế gian này, mới có thể khiến người ta cúi đầu cao quý.

 

Loading...