CHUỘC TỘI - CHƯƠNG 14
Cập nhật lúc: 2024-11-04 16:59:37
Lượt xem: 328
14
Nhưng Giang Kha thì không may mắn như vậy.
Sau khi các bạn cùng lớp đại học biết về những gì cô ta đã làm, không ai muốn làm bạn với cô ta nữa. Ngay cả ngôi trường nổi tiếng nghiêm khắc mà cô ta tự hào, cũng đã buộc cô thôi học.
Vậy nên hôm đó, khi tôi và bạn cùng phòng bước ra khỏi tòa giảng đường, tôi nhìn thấy Giang Kha đứng đợi trước cổng.
Cô ta không còn giữ được vẻ ngọt ngào ngày trước, nghiến răng hỏi tôi đầy phẫn nộ: "Tống Yên, rốt cuộc cậu muốn gì?"
Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: "Sao vậy, mới chỉ bắt đầu thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi à?"
"Không trải qua tất cả những gì tôi đã chịu đựng thì sao có thể gọi là xin lỗi được?"
"Ai thèm xin lỗi cậu! Cậu nghĩ cậu là cái gì hả?!"
Giang Kha giơ tay định đánh tôi.
Bạn cùng phòng tôi lập tức bước lên, chắn trước mặt tôi: "Cậu định làm gì? Đây là đại học, là xã hội có pháp luật, thật nghĩ là nhà mình chắc?"
Cô ấy là một người thẳng tính, ngay từ ngày đầu tiên đã nhận ra tôi và tự tin tuyên bố, "Có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt cậu nữa."
Bạn cùng phòng nói lớn, khiến các sinh viên xung quanh đều chú ý.
Cuối cùng, Giang Kha bị bảo vệ mời ra khỏi khuôn viên trường.
Khi chúng tôi quay về, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới tòa ký túc xá.
Là Kỷ Nguyên.
Mấy ngày qua, có vẻ như anh ta chẳng đi học, chỉ đứng đợi ở đây, im lặng và không chịu rời đi.
Hôm qua, vài nam sinh đi ngang qua đã "vô tình" ném bóng vào mặt anh ta, khiến mũi và mặt bầm tím.
Tôi nói với bạn cùng phòng rồi bước tới chỗ Kỷ Nguyên, cuối cùng chủ động đứng trước mặt anh ta.
"Cậu muốn xin lỗi, muốn bù đắp cho tôi phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuoc-toi-sfpo/chuong-14.html.]
Tôi nói, "Tôi đã thấy sự chân thành của cậu rồi, bây giờ, đến lượt Giang Kha."
"Hãy để Giang Kha trải nghiệm tất cả những gì tôi đã trải qua, rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Kỷ Nguyên ngước lên, môi anh ta run rẩy, nhìn tôi chằm chằm.
Trời nắng gắt, làm mặt anh ta đỏ ửng.
Anh ta nhìn tôi, như thể cố gắng tìm kiếm một chút gì đó trong đôi mắt lạnh lẽo của tôi, để minh chứng cho chút hy vọng ngu ngốc và đáng thương của mình.
Vì vậy, tôi đáp lại đúng ý anh ta, giáng đòn cuối cùng: "Lúc trước khi yêu nhau, tôi thực sự đã thích cậu, Kỷ Nguyên."
Kể từ hôm đó, Kỷ Nguyên không còn xuất hiện dưới ký túc xá của chúng tôi nữa.
Cùng lúc, Giang Kha cũng biến mất, ngay sau khi vừa đến Thượng Hải.
Nửa tháng sau, cảnh sát tìm thấy cô ta trong một căn nhà cũ trong ngõ nhỏ.
Cô ta gầy gò, hốc hác, toàn thân bẩn thỉu, trong tóc còn có vài con nhện c//hế//t, và cô ta đã bất tỉnh.
Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thậm chí còn phát hiện nhiều thứ kỳ quái trong dạ dày cô ta.
Cảnh sát tìm đến tôi, hỏi liệu tôi có gặp Kỷ Nguyên gần đây không.
"Không."
Họ nói rằng, hành động của Kỷ Nguyên đã cấu thành tội phạm, dù là vị thành niên cũng không cứu được.
Khi nói đến đây, viên cảnh sát ngừng lại, nhìn tôi với vẻ khó hiểu: "Cô cười gì vậy?"
Tôi mỉm cười và lắc đầu: "Chú cảnh sát, chỉ là cháu vừa nhớ ra một chuyện vui thôi."
Lần cuối cùng tôi gặp Giang Kha là trong kỳ nghỉ, khi tôi trở về nhà.
Khu nhà cũ của chúng tôi chuẩn bị bị phá bỏ, hàng xóm xung quanh đã dọn đi gần hết. Mẹ tôi đã thuê một căn nhà mới, sẵn sàng để hai mẹ con chuyển đến.
Chiều hôm đó, khi mẹ nấu ăn, bà phát hiện ra có vài thứ chưa mang sang.
Tôi quay lại nhà cũ để lấy đồ, nhưng vừa bước vào đã bị một lực mạnh đánh vào sau đầu, lảo đảo ngã xuống đất và bất tỉnh.