Con Trai Tôi Trở Về Từ Cõi Chết - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:07:44
Lượt xem: 23
Hôm đó, như thường lệ tôi đến ngã tư sớm để đợi Khương Huyên tan học về, tôi còn hầm canh sườn non khoai mỡ mà nó thích ở nhà, để khi nó về đến nhà là có thể uống ngay.
Tôi đứng đợi ở ngã tư, nhìn thấy từ xa có một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông xuống xe kiểm tra gì đó, lúc đầu tôi cứ tưởng xe của anh ta bị hỏng.
Nhưng tôi nhìn kỹ lại, hình như có một đứa trẻ nằm trên đất, chẳng lẽ xảy ra tai nạn giao thông rồi?
Tôi đứng im tại chỗ không dám tiến lên, lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường tai nạn giao thông, sợ nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me be bét trên mặt đất.
Chỉ thấy người đàn ông kia vội vàng kiểm tra hơi thở của đứa trẻ trên mặt đất, sau đó cả người cứng đờ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, kết quả chạm phải ánh mắt của tôi, anh ta hoảng hốt mặt mày tái mét.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ lập tức gọi cấp cứu, không ngờ anh ta lại nhanh chóng leo lên xe, lái xe bỏ chạy!
Tôi sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra anh ta đã gây tai nạn rồi bỏ chạy, tôi vội vàng chạy đến kiểm tra đứa trẻ trên mặt đất, nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, đứa trẻ nằm trên đất lại chính là con trai tôi, Khương Huyên...
Tôi ngồi xổm trên mặt đất nôn khan không ngừng, nước mắt cứ thế trào ra, không biết phải làm sao, cho đến khi người đi đường gọi cấp cứu.
Khuôn mặt của tên tài xế gây tai nạn trong nỗi đau buồn và sợ hãi tột độ của tôi đã trở nên mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ ánh mắt của hắn, và cả chiếc đồng hồ lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời của hắn!
Giờ phút này, kẻ g.i.ế.c người đang đứng trước mặt tôi, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ không được đánh rắn động cỏ, chỉ với sức lực của một mình tôi, làm sao có thể bắt được một người đàn ông trưởng thành, huống chi bên cạnh hắn còn có một người trợ giúp.
Tôi bình tĩnh lại, vẻ mặt thản nhiên hỏi họ: "Có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ mặt mày ủ rũ, lao đến hỏi tôi có nhìn thấy con trai cô ấy không.
Tim tôi lại một lần nữa thắt lại, chột dạ nhìn về phía phòng ngủ của Khương Huyên.
Xem ra họ chính là bố mẹ của Khương Huyên rồi, không ngờ con trai tôi lại trọng sinh vào con trai của kẻ thù, điều này cũng không biết có nên nói là báo ứng hay không.
Người đàn ông dường như nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng kéo tay người phụ nữ, muốn đưa cô ấy rời đi.
Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, nói năng lộn xộn, cô ấy muốn vào nhà tôi: "Con trai tôi có phải đang ở nhà cô không, để tôi vào xem một chút!"
"Không có, cô nhầm rồi!" Tôi vội vàng đẩy người cô ấy ra, đóng sầm cửa lại.
Tôi nhìn qua mắt thần một lúc, đôi vợ chồng kia vẫn còn ở cửa, người phụ nữ ôm mặt khóc nức nở, ngồi xổm trên đất không chịu rời đi, người đàn ông đang ra sức kéo cô ấy, vẻ mặt hoảng hốt nói gì đó với cô ấy.
Sau đó người phụ nữ vội vàng đứng dậy đi theo người đàn ông, người đàn ông lấy mũ che mặt, dáng vẻ không dám gặp người càng khiến tôi chắc chắn hắn chính là tên tài xế gây tai nạn.
Tôi lập tức gọi điện cho Lâm Thành, bảo anh ấy mau về nhà, anh ấy nói tôi hãy nhớ kỹ khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng tôi nói tôi không thể nhớ được, anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, không nhìn rõ.
Vừa nói xong, tôi lập tức nói: "Không thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì việc chúng ta cưu mang Khương Huyên sẽ bị bại lộ, đến lúc đó nó sẽ phải rời xa chúng ta."
Trong tình huống hiện tại, cả hai bên chúng tôi đều không nên dính líu đến cảnh sát.
Dù tôi rất muốn báo thù cho con trai, nhưng tôi không thể chấp nhận việc đứa con trai khó khăn lắm mới trở về bên tôi lại bị người khác cướp đi một lần nữa! Nhất là kẻ đó lại chính là kẻ đã g.i.ế.c con trai tôi!
Lâm Thành tan làm về nhà, chúng tôi bàn bạc một chút, không thể báo cảnh sát, nhưng đôi vợ chồng kia chắc chắn sẽ quay lại, đến lúc đó chúng tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó mới được.