Con Trai Tôi Trở Về Từ Cõi Chết - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:08:36
Lượt xem: 14
Vì vậy tôi đưa cậu bé ra ngoài, nghĩ thầm trên đường đông người như vậy, Trình Vũ họ chắc chắn không thể tìm thấy chúng tôi.
Kết quả, anh ta đã mai phục sẵn gần nhà tôi, chúng tôi vừa ra khỏi cửa anh ta đã bám theo, đi đến chỗ đông người, túm lấy tay Khương Huyên, vác cậu bé lên vai chạy vào đám đông.
Đợi tôi đi tìm thì họ đã biến mất.
Về đến nhà, tôi thất thần gọi điện cho Lâm Thành, nói với anh ấy Khương Huyên bị bắt cóc rồi.
Bên tai tôi dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Khương Huyên lúc bị bắt đi, không ngừng tự trách mình đã đưa cậu bé ra ngoài.
Lâm Thành về đến nhà, chúng tôi nghĩ cách, trước tiên chúng tôi không thể lấy ảnh của Khương Huyên ra hỏi thăm, để tránh bị nghi ngờ, chỉ có thể nói nhà bị trộm, cầm ảnh Trình Vũ và Vương Thanh lấy được từ camera trước cửa đi hỏi thăm tung tích của họ.
Nhưng chúng tôi tìm kiếm nhiều ngày vẫn không có kết quả, Lâm Thành đành phải thuê một thám tử tư điều tra Trình Vũ.
Sau đó chúng tôi tìm thấy nhà của Trình Vũ, tôi cứ tưởng như vậy là có thể tìm thấy Khương Huyên rồi, nhưng không ngờ đến nơi mới phát hiện ra họ đã chuyển đi.
Hỏi hàng xóm của họ cũng không biết họ chuyển đi đâu.
Tôi sốt ruột muốn báo cảnh sát bắt họ, cho dù không giành được quyền nuôi dưỡng Khương Huyên, tôi cũng muốn kẻ đã tông c.h.ế.t con trai tôi phải trả giá thích đáng.
Lâm Thành ngăn tôi lại, bảo tôi bình tĩnh, hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau ngoài cửa, trở thành chỗ dựa cuối cùng của nhau, trong khoảng thời gian này, chúng tôi cùng nhau trải qua đủ loại cảm xúc vì chuyện của Khương Huyên, tình cảm ngược lại càng thêm bền chặt.
Tôi đi đi lại lại trước căn nhà cũ của Trình Vũ rất lâu, căn nhà này là họ thuê, nên lúc đi cũng chẳng lưu luyến gì.
Nhưng tôi lại phát hiện ra một thứ ở đây, một bức tranh, là tranh của trẻ con, được giấu trong khe tường, tôi có thể chắc chắn đây là do Khương Huyên vẽ.
Bức tranh này vẽ cảnh Khương Huyên bị người xấu bắt cóc, nét vẽ còn non nớt, nhưng lại tiết lộ một thông tin quan trọng, địa điểm mà họ sắp đến.
Khương Huyên đã viết địa điểm mà họ sắp chuyển đến!
Đứa trẻ này thật sự quá thông minh! Tôi xúc động ôm chầm lấy Lâm Thành, chúng tôi như nhìn thấy hy vọng một lần nữa.
Chúng tôi lập tức tìm đến địa điểm đó, đó là một khu chung cư cũ kỹ, khá xập xệ.
Chúng tôi đến trước cửa phòng, hồi hộp gõ cửa.
Cửa được mở từ bên trong, Trình Vũ thò đầu ra, Lâm Thành lập tức đ.ấ.m anh ta một cái, đẩy cửa xông vào, khống chế anh ta.
Vương Thanh bưng chậu nước đi tới, sợ hãi làm rơi chậu nước xuống đất.
"Hai người đưa Khương Huyên đi đâu rồi? Mau trả nó cho tôi!" Tôi hét lớn vào mặt họ, không ngừng mở cửa các phòng để tìm kiếm.
"Không cần tìm nữa, nó biến mất rồi!" Vương Thanh hét lớn, đột nhiên quỳ xuống đất khóc lớn.
"Sao có thể?!" Tôi nghi ngờ họ cố tình lừa tôi, chỉ để giấu Khương Huyên đi.
"Chúng tôi không lừa chị, ngày thứ ba sau khi đưa nó đến đây, nó đột nhiên khóc lóc đòi ăn bánh tráng trên phố, tôi ra ngoài mua cho nó, về đến nhà thì phát hiện nó biến mất rồi, đều tại tôi!" Vương Thanh quỳ trên đất không ngừng lau nước mắt.
Tôi không còn tâm trí để nghĩ xem họ có lừa tôi hay không, tôi thấy mệt mỏi quá, sắp không chịu nổi nữa, con trai tôi vừa tìm lại được đã mất, mỗi lần nhìn thấy chút hy vọng lại phải đối mặt với sự thất vọng lớn hơn.
Tôi suýt nữa thì ngất xỉu, Lâm Thành vội vàng đến đỡ tôi, an ủi tôi nhất định sẽ tìm thấy con.
"Bây giờ cũng không thể báo cảnh sát, chỉ có thể chúng ta cùng nhau cố gắng tìm con, hy vọng hai nhà chúng ta tạm gác hận thù sang một bên, trước tiên tìm thấy con là quan trọng nhất." Lâm Thành nói, Trình Vũ và Vương Thanh gật đầu, quay sang nhìn tôi, tôi nói "Được".
Bốn chúng tôi quyết định tạm thời gác lại hận thù, cùng nhau đi tìm Khương Huyên.
Chỉ cần xác nhận được con bình an vô sự, chúng tôi cũng không phải là không thể nhượng bộ.