Đứng trong gió lạnh yêu em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-20 13:41:22
Lượt xem: 2,979
1.
" Y tá, giường bên cạnh là làm sao vậy? Tại sao không có ai tới xem thử? "
“Hừm, chắc là do cô ta làm quá nhiều chuyện thất đức nên không ai thèm đến thăm cả!”
Khi tôi hôn mê, tôi luôn có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện xung quanh .
Nhưng trong thế giới tối tăm , tôi đã cố gắng hết sức để tỉnh lại nhưng không thể.
Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng ly nước ở giường bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất, tôi đã tỉnh lại được.
"Trời ơi, em gái à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
Chị gái giường bên kích động .
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, không thể nhúc nhích.
"Em gái, chị xin lỗi nhé, có phải chị lỡ đánh rơi cốc nước đánh thức em không? "
Không, tôi nên biết ơn vì chị ấy đã đánh rơi chiếc cốc, nhờ đó mà tôi có thể tỉnh dậy.
Không ai biết tôi đã sợ hãi thế nào trong thế giới tối đen đó.
2.
Tin tôi tỉnh lại cũng nhanh chóng đến tai các bác sĩ .
Họ đến kiểm tra tổng quát một lầng nữa và mừng cho tôi vì cuối cùng tôi cũng tỉnh lại sau thời gian hôn mê rất dài.
Nhưng giữa đám người mặc blu trắng, tôi lại không nhìn thấy bóng dáng Chu Diễn ở đâu cả.
Trong cơn hôn mê, tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của anh ấy.
Khi tôi tỉnh dậy, anh ta cũng không hề xuất hiện.
"Chu Diễn đâu? "
Các bác sĩ bối rối nhìn nhau .
"Bác sĩ Chu ... anh ấy đang có ca phẫu thuật gấp nên hiện tại không thể đến được. "
"À, thế à. "
"Tình hình hiện tại của tôi thế nào rồi thưa bác sĩ ? "
" Trong vụ tai nạn ô tô này, phần gáy của cô Trần bị đập xuống đất, vì tụ m.á.u ở não nên dẫn đến hôn mê sâu. Ngoài ra,còn bị gãy xương tay phải, xương đùi trái bị gãy nghiêm trọng, bị nứt xương khá nhiều. Nói chung,thập tử nhất sinh, bị thương rất nặng. Tính đến ngày hôm qua, cô đã hôn mê được bốn mươi ngày rồi. May là ,cô Trần đã được đưa đến bệnh viện kịp thời. Não của cô đã từ từ tan m.á.u bầm. Chỗ gãy đã được phẫu thuật và bó bột, cơ thể đã từ từ hồi phục trở lại. "
3.
Đã đến giờ ăn tối , chị gái giường bên vừa đút cho chồng vừa quay sang hỏi tôi .
"Cô bé, bác sĩ Chu mà cô vừa nói là ai vậy?Là người thân của em hả? "
Anh ấy... là chồng tôi .
Có ca phẩu thuật nào mà mất đến tám giờ? Vợ đã tỉnh dậy cũng không có thời gian để xem thử ?
Tôi lắc đầu: “Chỉ là người quen mà thôi. ”
" Thì ra là người quen. "
“Vậy người thân của em đâu? ”
Chỉ có một y tá điều dưỡng phụ trách cho tôi trong thời gian tôi hôn mê, cô ấy giúp tôi lau người, đặt ống tiểu ... tất cả đều nhờ cô ấy.
Tôi sợ rằng cả cái bệnh viện này cũng không tìm ra ai thảm hơn tôi.
Tôi nói bừa một lý do .
" Họ đều sống ở thành phố khác, cách đây rất xa. Sức khỏe đã yếu nên không thể đến thăm em được. "
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn học cấp hai vì bố tôi ngoại tình .
Ông ta giành được quyền nuôi dưỡng.
Mẹ tôi bị đả kích tinh thần, sau đó đã bỏ ra nước ngoài sinh sống.
Bố tôi là người làm ăn, suốt ngày bay tới bay lui các thành phố khác công tác, ngoài việc cho tôi chiếc thẻ đầy tiền, muốn quẹt thế nào thì quẹt, thì ông ta chẳng có thời gian chăm sóc tôi .
À, đúng rồi, ba năm trước, ông ta cùng dì kế sinh một đứa nhóc rồi.
4.
Tôi là người theo đuổi Chu Diễn .
Không,cũng không tính là theo đuổi, vì nếu là theo đuổi thì chí ít sau này anh ta sẽ thích tôi dù chỉ một chút.
Nhưng không, sau khi chúng tôi kết hôn, anh ta luôn lạnh lùng như cục nước đá vậy, ủ bao nhiêu cũng không ấm lên được .
Anh ta hờ hững với tôi, sự dịu dàng của anh ta đối với Lâm Đường, tôi chỉ cầu một phần ba thôi cũng không có.
Có lẽ , nếu Lâm Đường không rời đi, anh ta hẳn sẽ cưới Lâm Đường.
"Á, tại sao m.á.u lại chảy ngược vậy?" Y tá đến giúp tôi lấy đồ ăn ngạc nhiên hỏi .
Tôi nhìn lại và thấy đầu kim tiêm truyền vào mu bàn tay tôi đầy m.á.u .
Y tá lập tức bấm chuông báo động đầu giường .
Người đến là Ngô Lị, bạn học cấp ba của tôi .
Chữ phiền hiện rõ trên mặt cô ấy. Cô ta thiếu kiên nhẫn xé miếng băng dính trên tay tôi xuống và rút kim ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-trong-gio-lanh-yeu-em/chuong-1.html.]
Qủa thực, lúc trước ở lớp tôi, không có mấy người không ở sau lưng mắng tôi, thứ hồ ly tinh, ác độc, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng .
Cô ta thay ống xong rồi rời đi.
Y tá và chị gái bên cạnh không thể chịu được nữa .
Y tá bưng hộp thức ăn lên, chuẩn bị cho tôi ăn cơm, nói:
“Có lẽ hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt. ”
"Không, chị thấy ... cô ta chỉ thái độ với em. Lão chồng nhà chị cần đổi thuốc , cô ta vẫn khá ôn hòa. "
Tôi không nói gì cả, chỉ nói .
“Chị mua giúp em một cái bàn nhỏ. Đặt cơm lên đó, em tự ăn được rồi. ”
Tay phải của tôi vẫn còn bó bột , nên chỉ có tay trái của tôi có thể cử động được .
Trước đây, nếu Ngô Lị dám đối xử với tôi như vậy, cô ta nhất định không xong với tôi, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mệt quá, không còn sức để tranh cãi nữa.
5.
Chu Diễn đi vào .
Tôi bị bó bột như một cái bánh bao, vụng về gắp thức ăn bằng tay trái.
Anh ta bước vào, động tác xúc cơm của tôi như bị đóng băng trong không khí .
Lúc đó chắc hẳn tôi xấu hổ lắm .
Anh liếc nhìn tôi rồi nhìn đến chú nằm giường bên cạnh .
"Tình hình thế nào rồi? "
... Thì ra là đến xem chú giường bên .
Tôi cúi đầu và tự xúc cơm ăn. Toàn thân cứng đờ.
"Bác sĩ ơi, lão chồng nhà tôi nói khuỷu tay ổng đột nhiên đau quá. "
Chu Diễn nới lỏng lớp thạch cao cho chú bên cạnh .
" Đã đỡ hơn chưa? "
"Ổn hơn nhiều rồi, không còn đau nữa. "
Chị gái nghi ngờ hỏi : "Đổi bác sĩ sao? Lúc trước không phải là bác sĩ Lưu sao? "
“Anh ấy có việc ở nhà, tôi sẽ thay anh ấy hai ngày. ”
"Thì ra là vậy . Trông bác sĩ còn trẻ quá. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm bác sĩ ở bệnh viện số 3 rồi. Thật không thể tin được. "
"Bác có bạn gái không? "
Chu Diễn tránh đi chủ đề chị gái giường bên hỏi.
“Vì thạch cao bị buộc chặt, đè lên khuỷu tay, nên gây đau đớn. Nếu sau này xảy ra tình trạng tương tự, chị hãy gọi ngay cho bác sĩ nhé !” .
Xử lí xong chú giường bên .
Có vẻ như anh ta vẫn chưa rời đi .
Tôi chỉ vùi đầu vào ăn một cách máy móc .
Khi một đôi giày trắng xuất hiện trước giường tôi .
Một y tá chạy tới .
"Bác sĩ Chu, có cuộc gọi khẩn cấp . "
Đôi giày trắng xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất .
Tôi nhìn ra bóng tối bên ngoài cửa sổ , hít hật sâu vào một hơi.
6.
Kể từ đó Chu Diễn không đến thăm tôi nữa.
Bác sĩ Lưu đã trở lại nên anh ta không tiếp tục trực ở đây.
Chúng tôi đều là bệnh nhân của bác sĩ Lưu .
Tôi nghe nói đêm đó có vụ tai nạn ô tô va chạm hàng loạt khiến nhiều người bị thương .
Tôi cũng nghe nói Chu Diễn đã nhanh chóng đến các bệnh viện ở tỉnh khác để hỗ trợ.
Sau khi anh ta trở về, một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng khác lại bùng cháy trong thành phố dẫn đến bệnh viện quá tải, không đủ sức chứa.
Sau này tôi nghe nói anh được cử đi nước ngoài trao đổi .
Dù sao thì anh ta cũng rất bận .
Giường bệnh bên cạnh tôi đã được thay đi thay lại mấy lần .
Khi tôi có thể bắt đầu đi đứng trở lại, tôi đã cố gắng luyện tập chăm chỉ để nhanh chóng hồi phục, có thể hoạt động bình thường như người khác.
Qúa trình vật lý trị liệu dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng như những bệnh nhân khác vẫn nghiến răng kiên trì luyện tập trong phòng phục hồi chức năng đó .
Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, tôi cũng trở thành trò cười trong nhóm đó .
Con công từng cao ngạo, kiêu kì như thế lại bị tai nạn xe hơi phải nằm liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân, mọi việc đều phải nhờ người khác lo liệu.
Trước đây, chúng tôi đều là sinh viên y khoa tại Đại học Trịnh Châu, nhưng trong thời gian thực tập tôi lại bị thương ở ngón tay từ đó đã không thể làm bác sĩ phẩu thuật được nữa .
Sau đó, một số bạn cùng lớp đã được nhận vào làm việc tại bệnh viện số ba .
Tuy nhiên, không ai thương hại tôi, họ chỉ cảm thấy hả hê, họ nói đây là quả báo của tôi .
Suy cho cùng, ai cũng nghĩ tôi là người đã ép Lâm Đường phải ra nước ngoài sinh sống.