Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

EM GÁI BÌNH HOA VÀ CHỊ GÁI KHOA HỌC - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-08-02 02:47:05
Lượt xem: 432

Tôi vẫn tiếp tục gây sự với Cố Mặc Thâm.

 

Chỉ vì, ai cũng biết những thứ cướp được sẽ càng quý giá hơn, vừa có thể lấp đầy bụng, vừa có được cảm giác thành tựu.

 

Cố Mặc Thâm cũng không ngoại lệ.

 

Em gái tôi có thể có được ngày hôm nay là nhờ hoàn thành vô số nhiệm vụ hệ thống, em ấy đã phải từ bỏ rất nhiều thứ.

 

Dựa vào đâu mà chỉ vì một câu "Tôi thích cậu" của Cố Mặc Thâm mà em gái yêu quý của tôi phải cúi đầu khom lưng với hắn ta?

 

Em gái của tôi không phải vật trang trí cho cuộc đời của hắn ta.

 

Hắn ta đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng đạt được mục đích của mình.

 

Tôi quyết tâm dốc hết sức làm tốt vai trò của một nữ phụ độc ác, tăng thêm trở ngại trên con đường theo đuổi vợ của hắn ta.

 

Cố Mặc Thâm mang bữa sáng đến cho tôi và em gái.

 

Tôi ghét bỏ đẩy bữa sáng của hắn ta ra: "Chậc, chỉ nhớ sở thích của em gái mà không nhớ của tôi. Tôi không thích ăn rong biển, lần sau nhớ chú ý."

 

Cố Mặc Thâm đen mặt, đổi cho tôi bữa sáng khác.

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Từ đó trở đi, hắn ta không mắc sai lầm trong việc mang bữa sáng nữa.

 

Hắn ta mời em gái tôi đi ra ngoài xem phim.

 

Tôi bình tĩnh ngăn em gái lại, không để em ấy ra khỏi cửa::

 

"Xin lỗi, hôm nay tôi phải dạy bổ túc cho em ấy rồi, cậu đi xem phim với người khác đi."

 

Cố Mặc Thâm một bụng tức giận: "Vệ Vân Khê, cô không thấy mình vô nghĩa à? Dù cô cóngăn cản thế nào thì tôi và Sơ Vũ vẫn sẽ ở bên nhau thôi!"

 

Tôi gật đầu đồng ý.

 

"Chín mươi chín tuổi ở bên nhau cũng được tính là ở bên nhau. Tới ngày hai người được chín mươi chín tuổi, tôi nhất định sẽ không ngăn cản nữa."

 

"Vệ Vân Khê!!!"

 

Cố Mặc Thâm luôn dễ dàng bị tôi chọc tức.

 

Tôi cười lạnh đóng cửa lại.

 

Cố Mặc Thâm đứng lỳ dưới nhà tôi, hy vọng em gái sẽ mềm lòng.

 

Em gái nhìn xuống từ cửa sổ, thân hình cao gầy của Cố Mặc Thâm lộ vẻ lạnh lẽo cô đơn, đôi mắt mong chờ mà nhìn em gái tôi.

 

"Chị, Cố Mặc Thâm thật sự sẽ đợi dưới nhà mãi sao?"

 

"Yên tâm đi, có củ cà rốt ngon như em treo lủng lẳng ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ đợi."

 

Tôi nheo mắt lại, ghi chú lên quyển sổ: Hôm nay là ngày thứ 157 hệ thống biến mất, cũng là ngày thứ 157 Cố Mặc Thâm phản công.

 

Em gái vừa giận vừa buồn cười. "Chị, sao chị dám coi em là củ cà rốt hả!"

 

Đúng thế!

 

Em gái tôi là củ cà rốt ngon nhất trên đời còn Cố Mặc Thâm chính là là con lừa.

 

Ngày 15 tháng 5 là ngày giỗ của mẹ.

 

Hôm đó, Tống Triều Văn đưa chúng tôi đến nghĩa trang thăm mẹ.

 

Thế mà lại đụng mặt Cố Mặc Thâm ở đó.

 

Hắn ta mang theo một bó hoa bách hợp mà mẹ thích nhất, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mộ mẹ, trịnh trọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-binh-hoa-va-chi-gai-khoa-hoc/chuong-8.html.]

"Dì ơi, xin hãy tin tưởng cháu, sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Sơ Vũ, cháu nhất định sẽ khiến cậu ấy trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này!"

 

Vẻ mặt em gái tôi đầy cảm động.

 

Tôi: ? ?

 

Tống Triều Văn tức giận, đ.ấ.m một cú khiến Cố Mặc Thâm ngã lăn ra đất.

 

"Cái đồ cặn bã này, em gái tôi còn chưa trưởng thành!"

 

Cố Mặc Thâm phản kháng lại.

 

Em gái vội vàng kéo Cố Mặc Thâm ra.

 

Tôi nhân cơ hội đá Cố Mặc Thâm mấy cái.

 

Cuối cùng, hai bên được người ta tách ra.

 

Cố Mặc Thâm mặt mày bầm tím, khóe miệng chảy máu, hắn ta nhìn Tống Triều Văn một cái rồi quay sang nhìn chằm chằm tôi đầy ghét bỏ.

 

Xem ra mấy cú đá của tôi cũng khá nặng.

 

Hắn ta dùng khăn giấy lau m.á.u mũi, ngoan cố nói: "Không sao, mấy người có đánh tôi mấy lần cũng vậy thôi, cả đời này tôi nhất định sẽ theo đuổi Vệ Sơ Vũ."

 

Tống Triều Văn tức giận muốn tẩn hắn một trận nữa, tôi vội ôm giữ anh ấy lại. "Anh à! Không cần thiết đâu."

 

Tống Triều Văn nghe vậy sững người lại.

 

Cố Mặc Thâm cười lạnh một tiếng, ung dung bước ra ngoài, đi được vài bước lại dừng lại, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: "Tống Triều Văn, Vệ Sơ Vũ là vị thành niên, Vệ Vân Khê chẳng lẽ không phải sao? Tôi và Vệ Sơ Vũ dù sao cũng cùng tuổi, còn anh thì sao? Đường đường là một luật sư nổi tiếng lại định làm trâu già gặm cỏ non hử!"

 

Tống Triều Văn sững người, nắm chặt tay. "Cút!"

 

Cố Mặc Thâm cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi.

 

Em gái giật mình, muốn nói lại thôi.

 

Tôi liếc nhìn Tống Triều Văn một cái,  mặt anh ấy đỏ bừng đầy vẻ xấu hổ và bất an.

 

Tống Triều Văn thích tôi?

 

Không hợp lẽ thường!

 

Tôi không tin lắm.

 

Tống Triều Văn có chút khó khăn giải thích: "Đừng nghe cậu ta nói nhảm, anh chỉ muốn nuôi hai đứa thật tốt thôi, để các em thi đỗ đại học, không lãng phí cuộc đời."

 

Tôi "ừm" một tiếng, đè nén hết hàng nghìn hàng vạn nghi ngờ trong lòng.

 

Tạm thời cứ như vậy đi, mọi thứ đợi sau kỳ thi đại học hãy nói.

 

Buổi tối, em gái và tôi cùng nằm trên giường.

 

Em ấy khẽ nói: "Chị, nếu anh Tống thật sự thích chị, chị sẽ làm gì?"

 

Tôi không biết. Nếu Tống Triều Văn thật sự thích tôi, thì anh ấy rất có thể là nam phụ pháo hôi hoặc là nam phụ ác độc. Anh ấy sẽ vì chúng tôi mà liều mạng với nam chính sao?

 

Anh ấy không nên dính vào mớ bòng bong này.

 

Anh ấy nên có cuộc đời rực rỡ của riêng mình.

 

Tôi bình tĩnh trả lời: "Anh ấy là anh trai, mãi mãi là anh trai, đừng kéo anh ấy vào chuyện này."

 

Em gái nhìn tôi thật sâu: "Chị, em cảm thấy Cố Mặc Thâm đang sốt ruột rồi." Tôi ừm một tiếng: "Yên tâm, chị có chừng mực."

 

Khi hắn ta chó cùng rứt dậu, tất cả sẽ có câu trả lời.

 

Loading...