Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:32:09
Lượt xem: 693

"La Mạt Mạt, cậu bị bệnh à, bạn trai cậu như vậy, cậu tưởng ai cũng thèm sao? Anh ta đưa thư tình cho tôi là chuyện của anh ta, có giỏi thì cậu đi mắng anh ta đi, đến đây vênh váo với tôi làm gì?"

La Mạt Mạt cũng không phải là quả hồng mềm, lập tức đứng phắt dậy, giọng nói còn to hơn cả Nguyên Giảo Giảo.

"Nguyên Giảo Giảo, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu chính là mắc bệnh công chúa, chỉ mong tất cả mọi người đều thích cậu, lấy cậu làm trung tâm, cậu thật sự cho rằng bọn họ đều muốn làm bạn với cậu sao? Sai rồi, bọn họ chẳng qua là muốn lợi dụng cậu thôi."

Giọng La Mạt Mạt khá chói tai, khi lên giọng cao càng chói tai hơn.

Nhưng lúc này, ngoài Nguyên Giảo Giảo dám lên tiếng, những người khác đều im lặng, yên lặng hóng hớt.

Hai người là bạn bè nhiều năm như vậy, không ai hiểu rõ hơn họ nên đ.â.m d.a.o vào chỗ nào của đối phương mới chí mạng nhất.

Vì muốn làm tổn thương đối phương, lý trí của họ dần mất kiểm soát, có thể nói hay không thể nói, đều nói hết ra.

Nguyên Giảo Giảo nói bạn trai của La Mạt Mạt chính là đồ bẩn thỉu, sau lưng cô ta không biết đã dan díu với bao nhiêu người, chỉ có La Mạt Mạt coi anh ta là bảo bối.

La Mạt Mạt tức giận liền nhắc đến tôi.

Cô ta nói tôi không phải con gái nuôi của nhà họ Nguyên, mà là con gái ruột bị thất lạc rồi được tìm về, điều này khiến cả lớp đều kinh ngạc.

Đủ loại ánh mắt nhìn về phía tôi, kinh ngạc, thương hại, tò mò... cái gì cũng có.

Cuối cùng chuyện này đã kinh động đến giáo viên chủ nhiệm, kết quả là hai người bị gọi đi, tiết học thứ hai mới được diễn ra bình thường.

Sau khi hết một tiết học nữa, tôi nghe nói hai người đó đã cãi nhau ở văn phòng, thậm chí còn động tay động chân, giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ phải mời phụ huynh, hai người được phụ huynh của mình đưa về.

Không có Nguyên Giảo Giảo ở đây, những người tò mò về chuyện này vây quanh tôi, hy vọng tôi có thể thỏa mãn trí tò mò của họ.

Tôi ôm cặp sách lắc đầu lia lịa, ra vẻ không dám nói gì.

Trí tưởng tượng của con người là phong phú nhất, họ bắt đầu tự bổ não, rồi dùng chính sự bổ não của mình để cho mình một đáp án, cho dù có chỗ nào không hợp lý, thì mấy người cùng nhau thảo luận về những thứ mình đã bổ não, cũng có thể khiến nó giống như thật.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Nhiên Nhiên." Tôi chủ động đi đến bên cạnh một cô gái.

"Cậu gọi tôi là gì?" Cô gái tên là Tuyên Nhiên, nhìn tôi với ánh mắt có chút không vui.

Cô ta là một trong những người thường xuyên vây quanh Nguyên Giảo Giảo, bình thường đều răm rắp nghe lời Nguyên Giảo Giảo.

"Xin lỗi, tôi nhớ có lần Giảo Giảo đã gọi cậu như vậy, tôi cứ tưởng tôi cũng có thể gọi." Tôi cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

Tâm trạng Tuyên Nhiên trở nên tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-vo-mat-tri-nho-dlji/chuong-6.html.]

"Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Nhiên Nhiên, bây giờ Giảo Giảo đã cãi nhau với người bạn thân nhất của em ấy rồi, chắc là tâm trạng sẽ rất tệ, tôi biết em ấy không thích tôi, nên tôi không dám xuất hiện trước mặt em ấy, nhưng cậu thì khác, em ấy đã nói, ngoài Mạt Mạt ra, cậu là người hiểu em ấy nhất, cậu có thể đi cùng em ấy được không?"

Nụ cười trên mặt Tuyên Nhiên rất rạng rỡ, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.

"Tôi là bạn của Giảo Giảo, đương nhiên phải làm như vậy rồi."

Tối hôm đó trong giờ tự học, Tuyên Nhiên đã không còn ở trong lớp, cô ta đã xin phép về nhà họ Nguyên.

Tôi liếc nhìn chỗ ngồi trống của cô ta, sau khi thu hồi ánh mắt, khóe môi hơi nhếch lên nhìn quyển sách trong tay.

Món quà đầu tiên đã được gửi đến, nên chuẩn bị món quà thứ hai rồi.

Giờ tự học tiết hai vừa kết thúc, Diệp Thời Nhất đã đến.

Trên tay cậu ta xách một chiếc túi màu trắng, bên trong toàn là đồ ăn vặt.

"Chị Y Y, em nhớ trước đây chị thích ăn mấy món này nhất."

Sau khi đặt túi đồ ăn vặt xuống, cậu ta chống khuỷu tay lên mặt bàn, ánh mắt sáng rực nhìn tôi.

Những người khác trong lớp liếc nhìn về phía này, không ai dám hỏi thẳng.

"Cảm ơn." Tôi có chút lúng túng, "Như vậy có ổn không, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, sách của tôi cũng là cậu giúp tôi tìm."

"Không sao đâu , được giúp đỡ chị Y Y là vinh hạnh của em." Cậu ta mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu thẳng vào lòng người.

"Chị Y Y, hôm nay em nghe nói lớp chị xảy ra chuyện, còn tưởng chị bị sao, may mà chị không sao."

"Là Giảo Giảo, tôi không sao."

Giờ giải lao không dài, Diệp Thời Nhất cũng không ở lại lâu.

Khi cậu ta đi, túi đồ ăn vặt vẫn được để lại.

Ngay sau đó đã có người đến hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và Diệp Thời Nhất.

"Nguyên Y, Diệp Thời Nhất có phải thích cậu không?"

"Có lẽ là vì Giảo Giảo, cậu ấy quen Giảo Giảo." Tôi trả lời.

"Cậu ấy đương nhiên quen Giảo Giảo rồi, còn cần phải nói sao?"

 

Loading...