Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gió Mới Nơi Thành Phố Hoa - 14. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:52:54
Lượt xem: 701

Lý Kỳ theo sau, đề nghị đưa tôi về nhà và khoe chiếc xe mới mua.

 

Tôi không đáp lại, anh ta chặn đường: “Ngọc Quân, chúng ta đâu còn trẻ nữa, đến tuổi này rồi thì phải tìm người bầu bạn chứ. Trong số những người đàn ông em có thể gặp, anh chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, em không định cân nhắc sao?”

 

Tôi liền lấy một chiếc chìa khóa xe từ túi ra.

 

Chiếc xe này tôi mới mua hai ngày trước, sáu chữ số, lái lên trông cực kỳ phong cách.

 

“Lý Kỳ, nếu anh muốn thể hiện tài sản, thì xin lỗi nhé, tôi hiện tại có khá nhiều tiền, không cần phải cúi mình vì tiền đâu. Nếu anh muốn nói rằng tôi là phụ nữ nên cần một người đàn ông để sống, thì tôi nghĩ anh đang có vấn đề về đầu óc đấy. Cho dù sau này tôi sống một mình, cũng hơn là đi tìm một kẻ nhát gan, đến thời điểm nguy cấp thì bỏ trốn.”

 

Một câu nói, tôi đã kéo anh ta trở lại mùa hè năm ấy.

 

Thực ra, tôi chưa bao giờ trách anh vì đã bỏ mặc tôi mà chạy thoát.

 

Dù sao lúc đó, chúng tôi chỉ là bạn cùng lớp, chỉ có vậy thôi.

 

Nhưng sau ngần ấy năm, anh lại nghĩ rằng mình là đàn ông, có lợi thế hơn nên cho rằng tôi là phụ nữ, yếu thế hơn, cần phải dựa vào đàn ông để sống.

 

Thế nhưng, tôi không thích nghe những lời như vậy, và may thay giờ tôi có chút tiền, có thể ngẩng cao đầu.

 

Vì thế, tôi cũng không ngại vạch trần lớp vỏ bọc ấy.

 

Thấy anh im lặng không nói gì, tôi đưa tay vỗ vai anh: “Sau này đừng gặp nữa, thật nhàm chán.”

 

Vài ngày sau, tôi gặp lại Kỳ Mục.

 

Hoặc có thể nói là nó cố tình đến tìm tôi.

 

Vừa gặp, Kỳ Mục liền đặt trước mặt tôi một xấp ảnh, trong đó toàn là ảnh nó chụp cùng Hứa San San.

 

"Năm đó con đã nói rồi, nếu mẹ dám ly hôn với ba, thì đừng trách con không nhận mẹ là mẹ nữa."

 

Nói xong, nó chỉ vào những tấm ảnh.

 

"Hiện giờ ba và mẹ Hứa rất thân thiết, hai người còn đầu tư chung nữa. Con tin rằng không lâu nữa con sẽ phải chính thức gọi cô ấy là mẹ. Nhưng mong rằng đến lúc đó mẹ đừng hối hận, cũng đừng dùng huyết thống để ràng buộc con bằng đạo đức, được không?"

 

Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn nó: "Yên tâm, mẹ tuyệt đối không hối hận."

 

Nó tức giận bỏ đi, còn tôi thì nhẹ nhàng quay người, bước lên chuyến bay đến một vùng đất xa, lên kế hoạch khám phá vẻ đẹp của núi sông.

 

Những năm qua, tôi bị giam cầm trong một góc nhỏ bé, thế giới chỉ xoay quanh chồng và con trai.

 

Giờ đây, tôi nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, có thể tự do là chính mình, khám phá mọi miền núi sông.

 

Tôi du lịch ba tháng, đến rất nhiều nơi.

 

Cả tâm hồn và cơ thể đều trải qua sự thay đổi to lớn.

 

Niềm vui giúp người ta trông trẻ hơn.

 

Câu nói ấy, hóa ra là chân lý.

 

Mỗi ngày tôi đều vui vẻ, mở mắt là nghĩ xem sẽ ngắm cảnh đẹp nào, chụp lại vô số bức ảnh để ghi lại những bước đi của mình trên hành trình này.

 

Khi đã vui chơi đủ và cảm thấy mệt, tôi trở về căn hộ mới mua để nghỉ ngơi một thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gio-moi-noi-thanh-pho-hoa/14-hoan.html.]

 

Tình cờ nghe được vài tin tức về họ.

 

Ban đầu tôi nghĩ Kỳ Văn sẽ kết hôn với Hứa San San.

 

Nhưng không ngờ—

 

Hứa San San chẳng những chưa từng ly hôn mà còn làm những chuyện chẳng ra gì, lấy danh nghĩa đầu tư để cuỗm sạch tiền của Kỳ Văn.

 

Số tiền mà tôi và Kỳ Văn tích cóp mỗi năm cho Kỳ Mục cũng bị chính tay nó đưa hết cho Hứa San San, bảo rằng đó là quà gặp mặt cho “mẹ mới.”

 

Cuối cùng, tất cả số tiền ấy bị cuỗm sạch, còn người phụ nữ kia biến mất không chút dấu vết trong một đêm.

 

Kỳ Văn còn phải thế chấp cả nhà cửa và xe cộ.

 

Mẹ anh ta biết chuyện, tức giận đến mức nhập viện ngay lập tức.

 

Vốn dĩ đã khó khăn chồng chất, giờ lại càng thêm khốn đốn.

 

Hai ông bà, một người đã qua đời cách đây vài năm.

 

Người còn lại giờ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày đều phải sống nhờ máy móc, nhưng cuối cùng cũng không thể chống chọi được lâu, rồi cũng qua đời.

 

Trước khi ra đi, bà vẫn không quên để lại toàn bộ số tiền dưỡng già tích cóp bấy lâu cho Kỳ Văn.

 

Kỳ Mục còn trẻ, đầy kiêu ngạo, không chịu nuốt cục tức này, tìm kiếm Hứa San San khắp nơi, bỏ bê học hành, điểm số tụt dốc thảm hại.

 

Bố mẹ đến tìm tôi, mong tôi khuyên nhủ Kỳ Mục.

 

Tôi không nghe, dù sao đứa con này đã từng nói rõ rằng muốn cắt đứt quan hệ với tôi.

 

Bố mẹ muốn giúp đỡ lén lút, tôi liền bật khóc, giả bộ dùng tình cảm gia đình để trói buộc họ, áp dụng chính cái cách mà họ từng ràng buộc tôi, ép họ phải hứa sẽ không xen vào chuyện này nữa.

 

Còn về phần cha con họ, họ thực sự đã tìm thấy Hứa San San và chồng cô ta, bốn người lao vào nhau ẩu đả, Kỳ Mục không chịu lép vế.

 

Nhưng tiếc thay, bên kia lại có d.a.o trong tay.

 

Khoảnh khắc lưỡi d.a.o đ.â.m tới, Kỳ Văn đẩy con trai ra, nhận trọn cú đ.â.m vào bụng, phải nhập viện khẩn cấp. Tuy vẫn sống sót, nhưng sức khỏe vô cùng yếu, cả đời này cũng không thể rời khỏi giường bệnh.

 

Kỳ Mục lại tiếp tục mang theo nỗi hận đi gây sự, và bị trường học đuổi học, không được thi đại học.

 

Cha con họ—

 

Một người phải nằm liệt giường, một người bị ép bỏ học.

 

Không có tiền trong tay, cuộc sống của họ trở nên khổ cực, phải quay về căn phòng trọ thuê tạm bợ, và Kỳ Mục, còn nhỏ tuổi, phải bắt đầu tự kiếm tiền nuôi gia đình.

 

Từ trước đến nay, nó chưa từng làm việc nhà, nên chẳng mấy ngày đã bắt đầu cáu bẳn, thậm chí còn xúc phạm cả Kỳ Văn.

 

Rồi nó lại nhớ đến tôi, tìm cách liên lạc với tôi khắp nơi, muốn tôi quay về chăm sóc Kỳ Văn.

 

Dĩ nhiên, tôi sẽ không đồng ý.

 

Tôi bán căn nhà ở quê, chuyển đến thành phố mà tôi yêu thích để bắt đầu cuộc sống mới.

 

Nơi đó, mùa xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ, và tôi sẽ là một người tự do, tận hưởng cuộc sống theo cách mình muốn.

Loading...