Hoan Nhan - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:03:27
Lượt xem: 908
Ngày Trung thu ta và Á An không có tư cách lên bàn ăn, đợi đến khi chúng ta đến phòng bếp ăn thì sủi cảo đã bị người khác ăn hết rồi.
Phu nhân mang theo mười sáu tỳ nữ về nhà, bên cạnh đại nhân chỉ có ta và Á An, chúng ta có cảm giác thế đơn lực mỏng.
Ta không biết đại nhân sống như thế nào, bởi vì sau đó không đến đại viện nữa, ở Đại Lý tự ta cũng đi theo Cao bộ đầu làm việc, nhưng mỗi ngày ta vẫn sẽ lén đến tiền sảnh nhìn đại nhân một cái.
Có lúc đại nhân phát hiện ra ta, bị phát hiện ta liền chạy, không dám nói chuyện với ngài ấy.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta có chút tủi thân, nhưng lại biết tủi thân này là không nên có.
Ngày kinh thành đổ trận tuyết đầu tiên, đại nhân và phu nhân cãi nhau một trận, nguyên nhân là do phu nhân đánh lão phu nhân.
Ta lần đầu tiên chạy đến đại viện, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của lão phu nhân, tức đến run người.
Đại nhân bước vào, nhìn thấy ta liền sững người.
Đại nhân cúi chào lão phu nhân, nói mình bất hiếu vô năng.
"Sao con lại vô năng chứ," Lão phu nhân nắm tay đại nhân, "Con trai à, hãy làm những gì con muốn làm, không nên để hậu trạch làm khổ con."
Ta đau lòng vô cùng, đại nhân luôn thanh cao kiêu ngạo, lúc này lại đứng im trong phòng, trên mặt toàn là sự nhẫn nhịn và bất lực.
Phu nhân đuổi theo, trước tiên là mắng lão phu nhân, nói bà ly gián tình cảm phu thê, sau đó lại thấy ta ở đây, nàng ta liền túm tóc ta, định đánh ta.
"Ta đã nói rồi, không cho phép ngươi đến đây, ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao?"
Đại nhân nắm lấy tay phu nhân, đẩy nàng ta ra, "Trương thị, nàng ấy không phải là nha hoàn bán mình, ta đã nhường nhịn khi nàng tự ý để nàng ấy chuyển đi, nhưng nếu nàng còn được voi đòi tiên, ngày mai ta sẽ xin Thánh chỉ, hòa ly với nàng."
"Tiêu Thừa Phong, ngươi tự xưng là quân tử, cao phong lượng tiết, nhưng ngươi lại thích đứa nhỏ mà mình nuôi lớn, ngươi thật là kẻ bất chấp luân thường, ngươi không biết xấu hổ!"
Nàng ta nói rất khó nghe, ta chưa bao giờ biết, tiểu thư khuê các mà mắng người cũng tục tĩu như vậy.
Đại nhân loạng choạng, sắc mặt trắng bệch.
.......................................
Phu nhân không cho ta ở nhà nữa.
Nàng ta không nhắc đến Đại Lý tự, ta đoán nàng ta có người theo dõi ở Đại Lý tự, giám sát ta và đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-nhan-wmue/chuong-12.html.]
Nàng ta biết ta không nói chuyện với đại nhân, điểm này, không vi phạm quy tắc mà nàng ta đặt ra.
Ta chuyển đến Đại Lý tự, cuối năm, Cao bộ đầu phải đến huyện Tùng Tùng làm việc, nơi đó rất gần Đông Thái, ta chủ động xin đi theo ông ấy.
Cao bộ đầu thấy ta biết cưỡi ngựa, rất ngạc nhiên, ta cười nói, "Đại nhân nhà ta dạy đấy ạ."
Những gì ta biết, đều là đại nhân dạy.
Đến huyện Tùng Tùng, khi đang làm việc, đột nhiên có người hỏi ta có quen Tu Trúc không, ta nói không quen.
"Ngươi và Tu Trúc lớn lên giống nhau như đúc, ta còn tưởng hai người là tỷ muội."
"Không có gì."
Ta thuận miệng đáp, đợi đến khi phản ứng lại thì người đó đã đi rồi.
Ta tìm rất lâu mới tìm được người đó, hỏi hắn Tu Trúc là ai, hắn dẫn ta đến một am ni cô, ở đó ta gặp được Tu Trúc.
Nàng ấy và ta thật sự rất giống nhau, ta tiến lên hỏi nàng ấy là người ở đâu, nàng ấy nói nàng ấy không nhớ nữa, chỉ nhớ cửa nhà có một con mương nước bẩn, nàng ấy có một người tỷ tỷ, giày của tỷ tỷ bị rách, quanh năm lộ ra ngón chân cái.
Ta vừa khóc vừa ôm nàng ấy, gọi nàng ấy là Nhị Nha.
"Muội không chết, thật sự quá tốt rồi."
Tu Trúc nói, muội ấy là do sư phụ nhặt được khi người vân du tứ hải, lúc đó tưởng muội ấy không sống nổi, nào ngờ muội ấy lại kiên cường vượt qua.
Chỉ là tai trái bị điếc.
"Là cha đánh đấy." Ta khóc nói, "Một cái tát kia giáng xuống, muội còn nhỏ như vậy..."
Tu Trúc cái gì cũng không nhớ, không nhớ cũng tốt.
Ta muốn đưa muội ấy về kinh thành, muội ấy nói muốn ở lại đây, bởi vì sư phụ thân thể không khỏe, muội ấy muốn phụng dưỡng người.
"Tỷ tỷ, tỷ ở lại đây với muội được không? Đợi sư phụ... muội sẽ cùng tỷ về kinh." Muội ấy khóc nói.
Ta đồng ý.
Cảm thấy đây chính là số mệnh, số mệnh của ta và muội muội đã rất tốt rồi, muội ấy không c.h.ế.t ta cũng không chết, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình.