Hoàng Đế Có Ý Đồ Với Người Dì Như Ta - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:26:09
Lượt xem: 135
"Phụ hoàng đã đi rồi." Đáy mắt Cố Kỳ Uyên dấy lên những gợn sóng nhỏ, "Mẫu hậu không thích người uống rượu, nửa vò còn lại là trẫm uống thay."
Tôi đưa cho hắn một chiếc khăn tay.
"Nếu thật sự buồn, đừng kìm nén."
"Nam nhân khóc không phải là tội."
Hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc khăn.
Khẽ lắc đầu: "Phụ hoàng rời xa mẫu hậu, giống như cá rời khỏi nước. Giờ người có thể ở bên mẫu hậu, trẫm vui mừng còn không kịp, sao lại buồn được?"
Tôi mím môi.
"Nhưng chỉ còn lại một mình người..."
Cố Kỳ Uyên hơi nhướn mày.
"Nàng ở đây, trẫm không phải là một mình."
Còn cứng miệng.
Tôi quay người, ôm mười hai bức tranh đặt trên bàn đến.
"Đây là kính viễn vọng thiên văn, dùng nó có thể nhìn thấy những vì sao trên trời, tinh vân rất đẹp và lãng mạn."
"Xe đạp, nó dùng để di chuyển, ngựa cần ăn cỏ, nó chỉ cần bơm hơi."
"Giày trượt patin, mang vào nó, chạy nhanh hơn nhiều."
"Máy bay không người lái tự chế, người có thể điều khiển nó bay rất cao rất cao."
...
Từng bức tranh được trải ra.
"Đây đều là quà sinh thần chị Ôn Nghi chuẩn bị cho người."
"Từ chín tuổi đến hai mươi tuổi, năm nào cũng có."
"Ta không thể biến chúng thành đồ thật, nên đã vẽ chúng trên giấy, tuy đồ vật là giả, nhưng tấm lòng là thật."
Cuối cùng.
Tôi đưa tay ra trước mặt Cố Kỳ Uyên.
Trên tay là một mặt dây chuyền hình quả lê, được xâu bằng sợi dây đỏ.
"Viên ngọc này ta đã chọn rất lâu, khắc mất cả ngày."
"Tặng người, quà sinh thần."
"Hình dáng không được tinh xảo lắm, người đừng chê..."
Chưa nói xong, mặt dây chuyền đã bị lấy đi.
Hắn cúi đầu, đưa tay vuốt ve bức tranh.
Sau đó giơ mặt dây chuyền lên: "Có thể đeo cho trẫm được không?"
Cháu trai ngoan, thật nể mặt.
Tôi nở nụ cười của một người dì.
"Đương nhiên là được."
"Hôm nay là sinh nhật người, người muốn gì cũng được!"
Bước lên phía trước, nhận lấy, kiễng chân.
Đến gần hơn.
Yết hầu Cố Kỳ Uyên khẽ chuyển động.
"Muốn gì cũng được..."
Hắn đột nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên khóe môi tôi: "Như vậy cũng được sao?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt.
Tôi sững người.
Trái tim như trống dồn, đập thình thịch trong lồng ngực.
Đầu óc trống rỗng, tôi lúng túng hỏi: "Người, người uống rượu lê hoa?"
Cố Kỳ Uyên khẽ cười thành tiếng.
Lại cúi người xuống lần nữa——
Lần này, hắn hôn lên môi tôi.
21
Ngày hôm sau.
Tôi lăn lộn trên giường, phát điên, vặn vẹo người.
Màn che đột nhiên bị vén lên.
Hổ Phách thở hổn hển: "Nương nương, Bệ hạ đã giải tán hậu cung rồi! Các phi tần đều đang thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất cung..."
Tôi bật dậy như cá chép lẫy nước, ngồi thẳng dậy.
"Đi đi đi."
"Mang cái tráp trang điểm bằng bạc hoa văn dát vàng của ta ra."
Vừa bước xuống đất chưa được hai bước——
"Nương nương, chúng ta không đi."
"Người không bị đuổi."
Hổ Phách kéo tôi lại.
Tôi suýt nữa nhảy dựng lên: "Tại sao không đuổi ta?! Người khác có, ta cũng phải có, ta tự đuổi mình!"
Đồ trang trí bằng thủy tinh, bình hoa, bình phong ngọc bích...
Tôi không bỏ sót thứ gì.
"Hổ Phách, những thứ này đều..."
Chữ "mang đi" còn chưa kịp nói ra.
Mắt tôi tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Chết tiệt!
Không có việc gì tôi gào thét cái gì mà "đều"!
Nhìn thấy một người một mèo xuất hiện trước mặt, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ban đầu là vì không dám đối mặt với chị Ôn Nghi, mới nghĩ đến chuyện xuất cung trốn tránh Cố Kỳ Uyên.
Giờ thì hay rồi, trực tiếp xuất hiện trước mặt chị ấy.
"Con nhóc thối." Thống Thống ngẩng cằm lên, "Nhanh vậy đã nhớ tiểu gia rồi à?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Bế nó lên vuốt ve qua loa hai cái.
Chị Ôn Nghi lên tiếng đầy nghi ngờ: "Không đúng, em đang chột dạ chuyện gì?"
Phải nói là, chị ấy bắt tôi luôn luôn là một phát ăn ngay.
Hồi còn tập huấn cần quản lý cân nặng, tôi lén hít thở không khí chị ấy cũng phát hiện ra.
Tôi vỡ trận rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-co-y-do-voi-nguoi-di-nhu-ta/chuong-11.html.]
Ôm chầm lấy chị Ôn Nghi mà khóc: "Chị, em xin lỗi chị! Tình cảm dì cháu của em dành cho con trai chị, nó biến chất rồi!"
Chị ấy ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó là vẻ mặt hóng hớt.
"Kỳ Uyên cuối cùng cũng ra tay với em rồi à?"
Tôi xấu hổ: "Đúng, đúng rồi, em không ra gì... Chị nói gì cơ?"
Nhìn đôi mắt sáng hơn cả bóng đèn trăm oát của chị Ôn Nghi, tôi bừng tỉnh.
"Chị đã sớm biết... chuyện heo rừng ủi cải trắng?"
Chị ấy liếc tôi một cái: "Phản xạ của em còn chậm hơn cả rùa bò."
Tôi ấp úng.
"Chị, chị không để ý sao?"
Chị Ôn Nghi tặc lưỡi: "Để ý cái gì?"
"Dù sao trước kia cũng coi em như con gái nuôi, mẹ chồng cũng là mẹ!"
Nói nói, chị ấy bỗng nhiên lại có chút buồn bã.
"Chỉ là mẹ ruột như chị, không thể nhìn thấy con trai trưởng thành sẽ như thế nào."
Tôi vừa định an ủi vài câu, Thống Thống l.i.ế.m liếm móng vuốt: "Có thể nhìn thấy mà."
"Chỉ cần nó và con bé thối ôm nhau ngủ, là có thể cùng nhau vào giấc mơ rồi."
"Nghi Nghi, cô và Diễn Diễn cũng vậy."
Tôi và Chị Ôn Nghi: "Sao cậu không nói sớm?!"
Nó chớp chớp mắt.
"Trước kia cũng đâu có hỏi."
Chị Ôn Nghi gõ một cái lên đầu Thống Thống.
Sau đó nhìn tôi đầy mong đợi: "Tối nay, em hiểu rồi đấy."
Tôi ngượng ngùng, rồi ậm ừ đồng ý.
22
Thống Thống đưa tôi ra khỏi giấc mơ.
Hổ Phách lo lắng đến mức sắp khóc: "Nương nương, nếu người còn không tỉnh, nô tỳ sẽ đi truyền Thái y."
Tôi vỗ vỗ nàng ta, nói: "Sờ lông, đừng sợ."
Rồi thản nhiên nằm lại giường.
Hổ Phách ngây người: "Nương nương, chúng ta không đi nữa sao?"
Tôi gác chân: "Không đi, có ai đuổi ta đâu."
Cả một ngày.
Các đại thần quỳ gối ngoài Cần Chính điện nhiều không đếm xuể.
"Bệ hạ suy nghĩ lại!"
"Bất hiếu có ba, không có con nối dõi là lớn nhất, Bệ hạ, vạn lần không thể giải tán hậu cung!"
"Chỉ giữ lại một mình Quý phi, hậu cung trống rỗng!"
...
Cố Kỳ Uyên làm như không nghe thấy.
Mãi đến khi ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời, hắn mới bước ra khỏi Cần Chính điện.
"Ai còn nói hậu cung trống rỗng..."
"Trẫm sẽ thành toàn cho hắn, đưa hắn vào cung."
Câu nói ngắn gọn, nhưng sát thương lại quá lớn.
Các đại thần nhìn nhau.
Không ai dám đứng ra nữa.
Bịch bịch bịch...
Giống như bánh chẻo rơi xuống nồi, lần lượt giả vờ ngất xỉu rồi được tiểu tư nhà mình cõng về phủ.
Cố Kỳ Uyên trở về Dưỡng Tâm điện, phát hiện tôi không còn ở trên trường kỷ xem thoại bản.
Hắn tưởng tôi cáo bệnh trốn hắn.
"Lý Toàn, chuẩn bị kiệu đến Tĩnh Hòa cung..."
Tôi ho khan vài tiếng.
Cố Kỳ Uyên khựng lại, lần theo tiếng bước tới.
Tôi: [Đã gửi lời mời chia sẻ giường ngủ với đối phương.]
Trong mắt hắn, sắc đen cuồn cuộn.
Cúi người xuống.
Hai phút sau.
Bốn người một mèo, hội ngộ thành công.
Chị Ôn Nghi ôm chặt Cố Kỳ Uyên không buông.
Tôi kéo Thống Thống nhảy tango.
Một khắc trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Một canh giờ trôi qua...
Cố Diễn không nhịn được nữa.
Ông ấy vác chị Ôn Nghi đi, đá tất cả mọi người ra khỏi group chat.
Tôi và Cố Kỳ Uyên ôm nhau tỉnh dậy.
Nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng.
Kẻ địch không động ta không động, kẻ địch động ta động trước!
Khi môi Cố Kỳ Uyên chạm lên trán tôi, tôi đã đưa tay luồn vào trong áo bào của hắn.
Phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cứng cổ nói: "Thực ra ta cũng không muốn sờ lắm."
Nhưng tay lại có ý nghĩ riêng, lưu luyến trên cơ bụng không muốn rời.
Hơi thở Cố Kỳ Uyên càng lúc càng nặng nề.
Trong mắt hắn lấp lánh những tia sáng vụn vỡ: "Làm Hoàng hậu của trẫm, được không?"
Tôi bị sắc đẹp mê hoặc.
"Cũng được."
Chữ cuối cùng vừa dứt, đã bị hương long diên nồng đậm nhấn chìm...
Sân lê hoa ánh trăng tan chảy, ao liễu rủ gió nhẹ thoảng qua.
Đêm, còn rất dài.
[Hoàn]