Hưu Thư Gửi Lão Gia - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-01 07:17:12
Lượt xem: 468
Diệp Bình An nắm chặt nắm đấm, trực tiếp đ.ấ.m thẳng vào mặt Diệp Tu. Sức lực của nó so với Lý Tư Viễn còn lớn hơn nhiều, lại ra tay không chút lưu tình, Diệp Tu lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo lui về sau mấy bước ngã nhào xuống đất, m.á.u mũi chảy ròng ròng.
Mấy tên quan viên Binh bộ lắc đầu thở dài.
"Đây là loại người gì vậy, tự mình đội nồi phân lên đầu!"
"Đúng vậy, ta chưa từng thấy qua cha con nào lại giống nhau như vậy, Diệp đại nhân này thật sự là, thật sự là"
"Có đứa con trai xuất sắc như vậy mà lại nói không phải con mình, Diệp đại nhân, nếu như ông không muốn nhận đứa con trai này, hay là, ta nhận nó làm con nuôi?"
Dưới sự trêu chọc của mọi người, Diệp Tu mặt đỏ tía tai, lấy tay áo che mũi, cố gắng chống đỡ đứng dậy. Muốn tiến lên nhận con trai, lại sợ trước mặt mấy người bọn họ mất mặt, do dự một lát, chật vật đứng dậy bỏ chạy.
Chờ đám người Binh bộ rời đi, Diệp Bình An tức giận đá một cái vào cây cột ở cửa ra vào.
"Nương! Năm xưa người có phải là bị mù mắt rồi không, sao lại đi tìm loại nam nhân như vậy? Hắn ta vậy mà dám dẫn người đến cửa tố cáo người tư thông, nếu như không phải con và hắn ta giống nhau, người không giải thích rõ được, có thể bị bắt vào đại lao đấy! Còn phải chịu hình phạt, hắn ta đây là muốn mạng của người!"
Ta xấu hổ cúi đầu.
Tinh Lan
Năm xưa còn trẻ, không hiểu chuyện, quả thực có chút bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Diệp Tu bị hai đứa con trai của ta đánh hai trận, ta biết hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua như vậy. Chỉ là hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên khai trương tửu lâu ở kinh thành đã rồi tính tiếp.
Tửu lâu có tên là Vấn Hương Lâu, mọi việc đều do con gái Khanh Nhiên của ta quán xuyến.
Ta nhìn hai đứa con trai con gái, thường thường cảm thán, không biết là cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra được đứa con như vậy, ngược lại để ta nhặt được một món hời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huu-thu-gui-lao-gia/chuong-7.html.]
Vào kinh thành rồi ta mới hiểu được, quả nhiên không phải cha mẹ bình thường.
Phụ thân của hai anh em bọn họ, chính là Cung thân vương.
Cung thân vương phong lưu thành tính, thiếp thất nạp hết người này đến người khác, con riêng một đống. Trong phủ tranh đấu gay gắt, vương phi lúc sinh con khó sinh mà chết, hai đứa con nếu không phải có vương gia che chở, e là cỏ trên mộ đã mọc cao ba thước. Nhưng vào năm hai người bốn tuổi, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vương gia chỉ lơ là một chút, hai đứa trẻ đã bị gia đinh dẫn đi, bán cho bọn buôn người.
Lý Tư Viễn từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, toàn thân mọc đầy tâm nhãn, nó biết nếu như bản thân cứ như vậy quay về kinh thành, trong vương phủ nhất định lại là một phen sóng gió. Vì vậy mà dặn dò muội muội, giấu diếm thân phận thật sự.
Sau khi vào kinh thành, bởi vì Khanh Nhiên lớn lên quá giống với vị vương phi đã khuất, tình cờ bị quản gia vương phủ nhận ra. Hai anh em liền thuận nước đẩy thuyền, để Khanh Nhiên nhận tổ quy tông, chỉ là giấu giếm tin tức của Lý Tư Viễn.
Hiện giờ, Khanh Nhiên là An Bình quận chúa được sủng ái nhất kinh thành, Cung thân vương cưng chiều nàng như trân bảo, muốn gì được nấy.
"Nương, người nhìn tửu lâu của con khí thế chưa này, con còn làm danh thiếp, ngày mai khai trương, chỉ có những nhà giàu có nhận được thiếp mời mới được vào trong. Món ăn trong này, rẻ nhất cũng bán hai lượng bạc. Càng như vậy, đám quan to quý tộc kia càng muốn chen vỡ đầu vào trong, người nha, chỉ cần ngồi đó đếm bạc là được rồi. Ha ha ha ha ha"
Khanh Nhiên chống nạnh ngửa đầu cười to, ta đưa tay búng trán nàng một cái.
"Giỏi lắm, bội phục, quả nhiên là Khanh Nhiên nhà chúng ta giỏi làm ăn nhất."
Sáng sớm hôm sau, ta đã đến Vấn Hương Lâu.
Vấn Hương Lâu tọa lạc trên con phố Trường An phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, tám gian mặt tiền nguy nga tráng lệ, phía sau còn khoanh vùng một nửa khu vườn, ngăn cách thành từng gian phòng riêng yên tĩnh.
Cửa sổ của gian phòng nhìn thẳng ra vườn, trong vườn trồng đầy hoa cỏ cây cối, mỗi ô cửa sổ đều có một khung cảnh riêng, vô cùng thanh nhã.