Mặt Nạ Giả Dối - 12.
Cập nhật lúc: 2024-08-25 08:50:34
Lượt xem: 1,641
Từ ngày đó, mẹ tôi bắt đầu lo liệu khắp nơi để tìm đối tượng cho tôi.
Giang Nguyệt vì bài học trước đó, không dám xuất hiện trực tiếp trước mặt tôi ở quê nhà.
Nhưng sau khi nghe nói về chuyện này, cô ta cũng bắt đầu rất nhiệt tình giới thiệu người cho mẹ tôi.
Mẹ tôi lo sợ những chuyện trước đây lặp lại, không để ý đến sự nhiệt tình của Giang Nguyệt, mà đi hỏi những bà mai quanh vùng.
Nhưng tin tôi bị suy thận đã sớm bị Giang Nguyệt cố tình lan truyền ra ngoài, nên các bà mai trong mười dặm tám làng đều tránh xa tôi.
Mẹ tôi ở nhà tức giận chửi rủa: "Lũ người này đúng là có mắt như mù, suy thận thì sao? Có c.h.ế.t đâu mà sợ như vậy, ngày trước các người nói con gái tôi học giỏi, có tiền đồ, tranh nhau để có được nó, bây giờ nó ốm một chút thì các người nói nhà tôi sắp c.h.ế.t hết rồi!
"Ông trời nếu có mắt thì phải giáng sét đánh c.h.ế.t lũ người như các người!"
Trước chuyện này, tôi không có cảm xúc gì nhiều.
Ngược lại, tôi còn an ủi mẹ: "Không sao đâu mẹ, may mà con vẫn còn có bố mẹ."
Tôi giả vờ lạc quan: "Đến lúc con hôn mê, là người trong cùng sổ hộ khẩu, bố mẹ vẫn phải ký tên cho con mà."
Mẹ tôi sững sờ.
Vì trình độ kiến thức thấp, bà chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Còn bố tôi, sau khi biết chuyện, đã dẫn em trai tôi trốn đi sớm, để mặc tôi và mẹ – hai người phụ nữ duy nhất trong nhà – đứng về hai phía đối lập và tự đấu đá nhau.
Vì vậy, bà ấy chưa bao giờ biết rằng, huyết thống có thể ràng buộc tôi, nhưng cũng có thể quay lại đòi hỏi ở họ.
Mẹ tôi im lặng hồi lâu, không nói gì.
Ngày hôm sau, bà đề nghị tách sổ hộ khẩu của tôi ra.
Lý do là: "Sau này em trai con kết hôn, nó sẽ là chủ hộ, tên con ghi trên sổ này cũng không hợp."
Tôi dĩ nhiên là không đồng ý.
Tôi vừa khóc vừa nói: "Người ta nói lá rụng về cội, con chắc chắn không sống được lâu nữa, nếu con không ở chung sổ hộ khẩu với bố mẹ, thì con cũng chẳng có nhà."
Mẹ tôi càng quyết tâm tách tôi ra khỏi sổ hộ khẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-na-gia-doi/12.html.]
Bà vỗ về: "Niên Niên ngoan, mẹ sẽ không bỏ con đâu, dù con ở trong sổ hộ khẩu nào, mẹ vẫn mãi là mẹ của con, mẹ sẽ chăm sóc con, sẽ ở bên con."
Bà ngừng lại một chút rồi nói: "Con sẽ không vô cội, cũng sẽ không vô gia đình."
Tôi chợt cảm thấy lơ mơ.
Hồi nhỏ, trước khi em trai tôi ra đời, mẹ tôi dường như rất yêu tôi.
Bà sẽ ôm tôi ra ngắm sao vào những đêm tôi khó ngủ.
Vừa hát ru tôi, bà vừa nhẹ nhàng nói: "Niên Niên ngoan, ngủ đi, có mẹ đây, mẹ sẽ không rời bỏ con đâu."
Trong vòng tay mang mùi cỏ của bà, tôi luôn ngủ rất yên bình.
Nhưng sau này, khi em trai tôi ra đời, bố tôi không lo gì cả, mẹ tôi chỉ còn biết nói: "Niên Niên, đi giặt tã cho em đi."
"Niên Niên, mặc đồ cho em đi."
"Giang Niên, dạy em làm bài tập."
"Giang Niên, tại sao không nhường em, con muốn c.h.ế.t à?"
"Giang Niên, sao con là đứa vô ơn vậy?"
Tôi không còn được nghe tiếng "ngoan" ấy nữa.
Sự im lặng của tôi đã cho mẹ tôi thêm sức mạnh, bà liên tục dỗ dành, lừa gạt, cuối cùng kéo tôi đi tách sổ hộ khẩu.
Tôi mang sổ hộ khẩu mới về nhà.
Mẹ tôi để tránh bị người khác nghĩ bà vô cảm, đã cố gắng giấu giếm mọi chuyện.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào kín gió, cuối cùng vẫn có người truyền chuyện này ra ngoài.
Giang Nguyệt tất nhiên cũng nghe được, cô ta đặc biệt đến hỏi tôi.
Nhưng không phải là quan tâm tôi sau này sẽ sống như thế nào.
Mà là hơi châm biếm hỏi: "Giang Niên, chuyện cậu bị suy thận là giả phải không?"