Mẹ Ơi, Con Đã Đi Xa - 11.
Cập nhật lúc: 2024-10-24 08:47:11
Lượt xem: 333
Nhưng tôi không có cách nào thoát khỏi tình cảnh đó.
Dì Vương lột quần tôi, để tôi ngồi trần truồng trên tấm đệm lót trên xe lăn.
Vì bà ta ghét phải giặt quần áo dính chất thải.
Chiều hôm đó, người đàn ông đó đến.
Ông ta là bạn nhảy quảng trường của dì Vương, đến để đón bà về nhà.
Ngay khoảnh khắc tôi nhìn vào mắt ông ta, lưng tôi dù đã mất cảm giác cũng bắt đầu rùng mình.
Trong lòng tôi thầm cầu nguyện hàng nghìn lần.
Dì Vương, xin hãy cho tôi một cái quần… xin bà.
Tôi cầu xin dì rất nhiều.
Nhưng bà ta chỉ liếc tôi lạnh lùng, rồi gọi ông lão vào.
"Vào đây, ngồi đi, tôi ra ban công phơi đồ, con nhỏ dơ dáy này, thật kinh tởm!"
...
Tôi bất động nhìn ông ta tiến lại gần tôi.
Ông ta cụp mắt, cười bẩn thỉu, rồi xoa xoa hai tay vào nhau.
Vừa nhìn về phía ban công, vừa kéo khóa quần xuống.
...
Camera giám sát nằm sau lưng tôi, và tôi đã che đi phần lớn cơ thể ông ta.
Trong video, chỉ có thể thấy ông ta đứng đó, khuỷu tay nhanh chóng cử động.
...
Dù là lần đầu tiên đến, ông ta vẫn chưa dám quá táo bạo.
Nhưng cảnh tượng đó đã trở thành cơn ác mộng trước khi tôi chết.
Tâm lý của tôi sụp đổ, từng phút, từng giây đều như một cuộc sụp đổ hoàn toàn.
Sau đó, dì Giang đến.
Bà thật sự là ân nhân lớn nhất, quan trọng nhất trong đời tôi!
Dì Giang lập tức đắp một tấm chăn lên người tôi, rồi đuổi ông già ra ngoài, thậm chí dì Vương cũng không thoát khỏi cơn giận của bà.
Qua cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng dì Vương chửi rủa.
"Là mày, con mụ điên già này đuổi tao đi!
"Tao thề sẽ không trả lại tiền đâu!
"Không trả một xu nào!"
Người dì Giang nhân từ mà tôi biết, lần này chỉ nói một từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-con-da-di-xa/11.html.]
"Cút!"
Lúc đó, tôi đã nghĩ.
Dì Giang, nếu có kiếp sau.
Con có thể làm con gái của dì không?
Mẹ run rẩy tắt video đi.
Bà đã nhận ra rồi.
Cũng phải thôi, mẹ là bác sĩ, những chuyện như thế này sao có thể qua mắt bà được.
Chiều hôm đó, mẹ vơ đại một cái túi, không biểu cảm gì mà bước ra ngoài.
Trông chẳng khác gì khi bà đi làm thường ngày.
Nếu như tôi không tận mắt thấy mẹ bỏ một con d.a.o làm bếp vào trong túi.
Linh hồn tôi theo bản năng muốn ngăn mẹ phạm tội.
Dù sao thì, những người đó dù có làm gì, tổn thương mà họ gây ra cho tôi đã là quá khứ. Thật lòng mà nói, những tổn thương đó còn chẳng thấm vào đâu so với những gì mẹ đã gây ra cho tôi.
Mục tiêu đầu tiên của mẹ là ông già.
Bà theo dõi ông ta đến bệnh viện, khoa tiết niệu.
Bệnh viện là nơi mẹ nắm quyền.
Mẹ khoác lên người chiếc áo blouse trắng, vào một phòng khám trống, và cho ông ta nằm lên bàn.
Sau đó, bà tiêm thuốc mê, rồi dùng d.a.o mổ rạch lên cơ thể ông ta 108 nhát.
Vì hôm đó là ngày 8 tháng 1.
Nhát cuối cùng, mẹ cắt bỏ bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của ông ta.
Thật không thể tin được, cái bàn mổ mà mẹ luôn tự hào, cuối cùng lại trở thành nơi bà chuộc tội.
Mẹ nhìn chằm chằm vào vũng m.á.u loang lổ dưới đất, rồi tháo găng tay ra.
"Xin lỗi con, Uyển Uyển.
"Mẹ không nên dùng thuốc mê cho lũ cầm thú.
"Nhưng giờ mẹ... chưa thể để bị bắt."
Tiếp theo, mẹ dùng cách tương tự để giải quyết dì Vương.
Người cuối cùng, chính là Tô Kỳ Nguyệt.
Mẹ về nhà khi trời đã gần sáng, Tô Kỳ Nguyệt vẫn chưa đi ngủ.
"Mẹ! Mẹ về rồi!"
Cô ta như mọi khi, nhảy bổ vào lòng mẹ để làm nũng.
"Con biết lỗi rồi, con sẽ quỳ xuống trước chị Uyển Uyển, xin lỗi chị ấy, mẹ tha lỗi cho con được không?"