Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI TÌNH ĐẦU UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-05 00:14:46
Lượt xem: 544

18 

 

Trần Tân Tân lao vào lòng Tống Hạo Vũ: "Anh Hạo, sao mọi người đều không thích em, em chỉ muốn ở bên anh thôi." 

 

Các đồng nghiệp trong công ty đều kéo đến xem náo nhiệt. 

 

Cảm thấy mình thật oan ức, tay tôi ngứa ngáy lắm. 

 

Tôi lạnh lùng nói: "Trần Tân Tân, tôi đã ly hôn với Tống Hạo Vũ, giờ không còn chút liên quan nào đến nhà họ Tống. Mẹ chồng cô muốn đuổi cô đi, đó là chuyện nhà cô, liên quan gì đến tôi?" 

 

Trần Tân Tân ngẩng đầu từ trong lòng Tống Hạo Vũ, mặt đầy vẻ đau khổ: "Nhưng mà, mẹ chồng hôm qua gặp chị, về nhà liền bảo tôi cuốn gói đi, chắc chắn là chị đã nói xấu tôi." 

 

Tôi cười khinh bỉ nhìn cô ta: 

 

"Trần Tân Tân, cô phải biết mình là thứ gì, không có việc làm, không có thu nhập, sức khỏe lại yếu, bà ấy mà để mắt đến cô mới là lạ." 

 

Mặt Trần Tân Tân đỏ bừng, nước mắt cứ thế tuôn rơi: 

 

"Tôi cũng không muốn bệnh đâu! Tôi cũng muốn kiếm tiền mua xe, mua nhà cho anh Hạo, nhưng mà sức khỏe không cho phép! Tại sao các người lại ép tôi?" 

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ngay lập tức, ánh mắt của các đồng nghiệp xung quanh đều đầy thương cảm. 

 

May mắn, vẫn có người tỉnh táo. 

 

"Buồn cười thật, bệnh rồi thì có quyền danh chính ngôn thuận làm kẻ thứ ba à?" 

 

"Giả bộ gì chứ, đều là phụ nữ, ai yếu người đó có lý chắc?" 

 

"Cướp đàn ông xong lại không đối phó nổi với mẹ chồng, còn trách lên đầu vợ cũ, thật quá trơ trẽn." 

 

"Quả nhiên, ông trời có mắt, loại người này đáng bị ung thư." 

 

"Cứ luôn miệng nói chết, nhưng lại chẳng dám chết. Muốn c.h.ế.t thì cứ đi mà chết, suốt ngày lấy cái c.h.ế.t ra dọa, thật là kinh tởm." 

 

…… 

 

Trần Tân Tân khóc còn đau đớn hơn.

 

19 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-tinh-dau-ung-thu-giai-doan-cuoi/chuong-7.html.]

Tôi nhìn Tống Hạo Vũ với vẻ chán nản: "Làm ơn quản lý vợ của anh, đừng để cô ta chạy lung tung cắn người. Đây là nơi làm việc, không phải chỗ cho các người làm loạn. Nếu ảnh hưởng đến công việc của mọi người, anh chịu trách nhiệm nổi không?" 

 

Tống Hạo Vũ đẩy Trần Tân Tân ra, nhẹ nhàng nói: "Tân Tân, tối nay anh sẽ nói rõ với mẹ. Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em." 

 

Trần Tân Tân không nói gì, chỉ thút thít khóc nhỏ. 

 

Tống Hạo Vũ thở dài, ghé vào tai cô nói vài câu. 

 

Sau đó, Trần Tân Tân ngoan ngoãn rời đi. 

 

Tống Hạo Vũ cúi chào mọi người: "Xin lỗi vì đã làm phiền công việc của mọi người. Tân Tân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối nên hay suy nghĩ nhiều, mong các bạn đừng chấp nhặt với cô ấy." 

 

Đột nhiên, một nữ đồng nghiệp thắc mắc: "Tại sao anh lại chọn một người phụ nữ ung thư giai đoạn cuối, lại còn ly hôn vợ vì cô ấy, anh nghĩ gì vậy?" 

 

Tống Hạo Vũ không trả lời, anh không dám nói rằng đưa cô ta về là để tôi chăm sóc, chứ không hề có ý định ly hôn. 

 

Nếu anh ta dám nói ra, đừng mong ở lại làm việc ở đây. 

 

Có người thì thầm rằng Tống Hạo Vũ thật ngốc, có vợ tốt không cần, lại đi tìm người ung thư giai đoạn cuối. 

 

Trần Tân Tân không có việc làm, cũng không có bảo hiểm, chi phí chữa bệnh rất lớn. 

 

Tống Hạo Vũ lườm tôi một cái, rồi nhanh chóng rời đi. 

 

20 

 

Cuối cùng cũng chịu đựng đến ngày trước khi lấy được giấy ly hôn, Tống Hạo Vũ hối hận. 

 

Anh ta nói: "Mạn Mạn, anh không nỡ xa em, không muốn ly hôn, em dọn về đi!" 

 

Tôi lườm anh một cái, rồi tặng anh hai cái tát: 

 

"Tống Hạo Vũ, anh có tin tôi sẽ gửi video vào nhóm không, còn cả cuộc gọi lừa bố mẹ tôi 300 triệu cũng đã ghi âm. 300 triệu không phải con số nhỏ, tôi sẽ báo cảnh sát để anh có án tích, sau này ly hôn tranh chấp cũng dễ hơn." 

 

Càng nghĩ càng tức, tôi lại tát thêm hai cái, suốt một tháng nay tôi nhịn để lấy được giấy ly hôn. 

 

Tống Hạo Vũ ôm mặt: "Tần Mạn, cô khiến tôi quá thất vọng, cô đúng là một người đàn bà chua ngoa. Cô dám đánh tôi thêm một cái nữa, tôi sẽ đánh trả, chưa có giấy ly hôn nên chưa tính là cố ý gây thương tích đâu." 

 

Tôi gật đầu lia lịa, lấy từ túi ra một cây gậy điện. 

 

"Đúng vậy, giờ đánh anh cũng không tính là cố ý gây thương tích." 

Loading...