Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:52:11
Lượt xem: 2,001
Ta tỉnh dậy từ Loạn Táng Cương trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Để che thân, ta lột sạch quần áo của người nam nhân bên cạnh.
Cho đến khi ta định cởi quần của hắn, một bàn tay cố gắng ngăn ta lại.
"Không được!"
1
Ta vốn là một bộ xương trắng trên núi, ngàn năm qua ở trong Loạn Táng Cương này, chỉ mong có một ngày tu luyện thành người.
Qủa không phụ lòng người, ta ngày đêm hấp thụ tinh hoa của trời đất, cuối cùng cũng đạt được mong muốn.
Chỉ là... Ta nhìn thân thể trần trụi của mình.
Tố Hòa tỷ tỷ từng nói, con người khác với bạch cốt chúng ta, bọn họ luôn che chắn kín mít, là vì muốn che xấu.
Tuy ta không hiểu che xấu là gì, nhưng đã tu luyện thành người, tự nhiên cũng phải giống người thường.
Ta nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân bên cạnh.
Hắn dường như đã tắt thở.
Ta nhìn gương mặt tuấn tú, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Sinh ra tuấn tú như vậy, đáng tiếc lại c.h.ế.t rồi.
Quần áo của con người thật rườm rà, ta phải rất vất vả mới cởi được ra.
Cho đến khi chỉ còn lại một chiếc khố, ta ngây người ra.
Cái đó là cái gì?
Ta chớp chớp mắt, tò mò nhìn chằm chằm.
Ta cúi đầu nhìn mình.
Trống không.
Chẳng lẽ bên trong giấu bảo bối gì?
Ta ngồi xổm xuống, định cởi khố của hắn.
Một bàn tay đột nhiên ngăn ta lại: "Chỗ đó, không được."
Giọng nói của người nam nhân mang theo hơi nóng, nghe có vẻ rất khó khăn.
Đôi mắt hắn m.ô.n.g lung, có lẽ do động tác này đã động đến vết thương trên tay, vẻ mặt hắn có chút đau đớn.
Ta ngây người nhìn hắn, lúc này mới chú ý đến vết thương trên người hắn.
Vết thương do kiếm, vết thương do đao, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.
Thấy ta nhìn chằm chằm, hắn có chút không tự nhiên quay mặt đi, nhưng tay vẫn giữ chặt không cho ta chạm vào.
Tố Hòa tỷ tỷ từng nói, không thể ép buộc người khác, đã hắn không muốn cho ta xem, ta cũng không thể cưỡng cầu.
Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, dường như rất đau đớn.
Đã lấy quần áo của người ta, không thể lấy không.
Ta suy nghĩ một hồi: "Ngươi còn cử động được không?"
Hắn nghiến răng lắc đầu.
Ta thở dài, cố hết sức đỡ hắn dậy.
"Ngươi đi xuống núi với ta, ta đưa ngươi đến gặp Tố Hòa tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định có cách cứu ngươi."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Người nam nhân trông gầy yếu, nhưng thịt trên người không ít chút nào.
Cả người cứng ngắc, làm ta thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-1.html.]
"Ta tên là Khương Khương, ngươi tên gì?"
Đối phương im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Gọi ta Tống Ngọc là được rồi."
Ta gật đầu, thầm nghĩ cái tên này quả thực hay hơn tên của ta.
2
Tố Hòa tỷ tỷ tu luyện thành người đã lâu rồi.
Nhưng tỷ ấy không rời khỏi Vạn Trùng sơn, mà sửa sang một căn nhà tre ở dưới chân núi.
Ban đầu tỷ ấy chỉ nói không yên tâm về ta, muốn đợi ta tu luyện thành công rồi mới rời đi.
Sau này ta mới phát hiện, tỷ ấy ở lại không hoàn toàn vì ta, mà là đang đợi một người nam nhân.
Khi ta đưa Tống Ngọc đến nhà tre, tỷ ấy vẫn đang ngẩn người nhìn chiếc vòng ngọc.
Nghe tỷ ấy nói, đây là vật duy nhất người nam nhân đó để lại cho tỷ ấy.
Sau này nếu đến cưới tỷ ấy, vật này làm chứng.
Khi tỷ ấy nhìn thấy ta đứng ở cửa, sắc mặt vốn ảm đạm bỗng chốc hiện lên vẻ vui mừng.
"Khương Khương! Muội cuối cùng cũng tu luyện thành người rồi!"
Ta định tiến lên ôm tỷ ấy, nhưng chợt nhớ trên vai còn vác theo một người.
Đi đường mệt mỏi, Tống Ngọc đã ngất xỉu.
"Tố Hòa tỷ tỷ, muội nhặt được một người nam nhân, tỷ mau xem hắn."
Tố Hòa nhìn người nam nhân trần truồng, ánh mắt nghi ngờ đảo qua người ta.
Nhưng sắc mặt ta vẫn thản nhiên như vậy, thật sự không có gì giấu diếm.
Tỷ ấy cẩn thận xem xét vết thương của Tống Ngọc, lông mày nhíu chặt.
"Mấy vết thương này đều là hạ thủ ác độc, kẻ đó muốn mạng của hắn."
Vết thương trên người Tống Ngọc quả thực đáng sợ, không biết ai lại hận hắn đến vậy.
"Hắn còn cứu được không?"
Tố Hòa liếc ta một cái, như có điều suy nghĩ: "Hắn có hứa hẹn gì với muội không?"
Ta lắc đầu.
Ta chỉ đơn giản là sợ hắn chết.
Tỷ ấy vỗ đầu ta, thở dài: "Sau này đừng tùy tiện nhặt nam nhân, chỉ khiến muội thêm phiền phức, không có lợi ích gì đâu."
Tuy miệng nói vậy, nhưng Tố Hòa tỷ tỷ vẫn nhận Tống Ngọc.
Không biết tỷ ấy dùng cách gì, không tới mấy ngày, Tống Ngọc không chỉ tỉnh lại, mà còn có thể xuống giường đi lại được.
Ta thấy hắn đã khá hơn, sợ hắn ở trong nhà buồn chán, liền thường kéo hắn lên núi săn b.ắ.n hái nấm.
Phải nói, sự nhanh nhẹn và kỹ năng b.ắ.n cung của Tống Ngọc thật sự rất lợi hại.
Chỉ cần xung quanh có động tĩnh, hắn có thể nhanh chóng nhắm b.ắ.n trúng con mồi.
Ta vừa cảm thán vừa không khỏi tò mò: "Tống Ngọc, ngươi rốt cuộc là ai, sao lại lợi hại như vậy?"
Hắn xách hai con thỏ rừng đi tới, ấp úng nói: "Ngày thường hay đi săn với phụ thân."
Ta gật đầu: "Ra là hay đi săn."
Người đi săn trên núi đa số đều giống như Lý thúc nhà bên, thô kệch đen sì, rất ít người tuấn tú như Tống Ngọc.
Tống Ngọc nghe ta nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Ta nhìn con thỏ đang giãy giụa trong tay hắn, đột nhiên nghĩ đến vết thương trên người hắn.