Ngũ Tiểu Thư Giả Heo Ăn Thịt Hổ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:31:01
Lượt xem: 257
Ta nhìn thẳng vào mắt phụ thân với vẻ bất lực oan ức, không hề có chút sợ hãi.
“Phụ thân, con không phóng hỏa, nữ nhi sau khi trừ tà trở về chưa từng rời khỏi viện này một bước, lúc điều tra nếu cần nữ nhi phối hợp, nữ nhi tuyệt đối sẽ phối hợp, chỉ cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho nữ nhi.”
Phụ thân thấy ta nói như vậy, cũng không có ý định tiếp tục truy hỏi, nói rồi vội vã rời đi.
“Tốt nhất là như vậy.”
Nhìn ông ta vội vã như vậy, ta đưa tay xoa nhẹ má, vội vàng như vậy, rốt cuộc Giang Lan đã xảy ra chuyện gì, thật sự khiến ta hứng thú rồi đấy.
Ta đứng dậy, ra hiệu cho Hồng nhi thay quần áo, mặc xong, Hồng nhi còn ân cần khoác lên người ta một chiếc áo choàng lông cáo.
Chiếc áo choàng này là của mẫu thân, mặc nó vào giống như đang được vùi trong lòng mẫu thân vậy.
Ta vuốt ve lông tơ trên áo choàng, âm thầm lẩm bẩm trong lòng, sau đó ngẩng đầu, vuốt nhẹ tóc mai, ánh mắt kiên định.
Mẫu thân, con đưa người đi xem kẻ đã ức h.i.ế.p người có kết cục thảm hại như thế nào.
“Hồng nhi, đi theo ta đến chỗ tỷ tỷ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta rất lo lắng tỷ ấy.”
Ta đến nơi ở của Giang Lan, vẫn còn không ít hạ nhân đang bận rộn ra vào, có người thậm chí vội vàng mà đụng phải ta.
Hồng nhi lên tiếng trước, giọng điệu trách móc.
“Ngươi không có mắt sao?”
Tên hạ nhân đụng phải ta nghe thấy Hồng nhi nói vậy, ngẩng đầu nhìn thấy là ta, liền không nói gì liền nhanh chóng bỏ đi.
Hồng nhi thấy vậy, thầm mắng một câu.
“Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.”
Nhưng nàng cũng biết hiện tại đang ở trong viện của người khác, câu mắng này chỉ có ta nghe được.
Hạ nhân trong phủ này mắt nhìn tinh lắm, thái độ của Thừa tướng đối với ta bọn họ tự nhiên nhìn ra được.
Phụ thân chẳng hề coi trọng ta, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, đám hạ nhân sống dựa vào sắc mặt chủ tử, chúng đâu để ta vào mắt
Ta nghe Hồng nhi nói, chỉ khẽ nhếch môi cười, nhìn thoáng qua căn nhà phía trước bị thiêu đen, mở miệng phân phó.
“Hỏi thăm xem đại tỷ tỷ của ta ở đâu?”
Xem ra dập lửa rất kịp thời, căn nhà này ngoại trừ bị đen đi một chút, cũng không bị sập.
Chỉ là nhìn căn viện này, Giang Lan nhất định không thể ở được rồi.
Hồng nhi nhanh quay lại bẩm:
“Ngũ tiểu thư, Đại tiểu thư đưa đến chỗ phu nhân rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngu-tieu-thu-gia-heo-an-thit-ho/chuong-11.html.]
Ta nghe vậy trong lòng càng thêm chắc chắn Giang Lan đã xảy ra chuyện lớn.
Ta quay người đến chỗ Chu Thắng Đồng, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Giang Lan.
“Không, không thể nào, ngươi đang lừa ta, sao ta có thể bị hủy dung, người đâu, mau đi tìm đại phu mới đến đây!”
Ta nghe vậy ngẩn ra, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Ta biết ngọn lửa này không thể lấy mạng Giang Lan, dù sao nàng ta cũng là đích nữ của Thừa tướng phủ, hạ nhân sẽ không để mặc ngọn lửa lan rộng.
Nhưng hủy dung, thật sự là niềm vui bất ngờ.
Đích nữ bị hủy dung, sau này sẽ không gả được cho nhà tử tế, như vậy chẳng phải là cản trở việc nàng ta bước chân vào nhà quyền quý sao, không một thế gia nào có thể chấp nhận thê tử tương lai của mình có dung mạo xấu xí .
Nghĩ như vậy, vừa rồi phụ thân tức giận như thế ta cũng hiểu.
Giọng nói của Chu Thắng Đồng lại vang lên giọng khiển trách, ta lại cảm thấy bà ta bị liệt sức khỏe cũng không tệ lắm.
Nghĩ đến chuyện người nhà mẫu thân đẻ của Chu Thắng Đồng xách đao đến Thừa tướng phủ, thì bà ta sống tốt cũng là chuyện bình thường.
“Còn không phải tại con, trong phòng treo nhiều màn sa như vậy làm gì, những thứ này dễ cháy, bây giờ mặt mũi con như này, thì trách ai?”
Nhưng lời Chu Thắng Đồng nói, ta cũng đoán được đại khái.
Có lẽ lúc xảy ra hỏa hoạn, Giang Lan vô cùng hoảng loạn, trong lúc luống cuống, mặt đã va phải màn sa đang cháy, cho nên mới bị bỏng.
Sau khi nghe thấy lời trách móc của Chu Thắng Đồng, Giang Lan lại khóc ầm lên, ta chưa từng nghe thấy Giang Lan khóc như vậy. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta vẫn luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
“Mẫu thân, con bị hủy dung rồi, tương lai biết phải làm sao.”
Đáng thương, bất lực, tuyệt vọng……
Nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo, điều này thật sự còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c nàng ta.
Ta đột nhiên mất đi hứng thú xem náo nhiệt, quay người rời đi.
Mọi chuyện xảy ra trong phủ đều là do ta tự tay gây ra, đối với kết cục bi thảm của bọn họ, lương tâm ta có hơi cắn rứt, nhưng con đường báo thù, từ khi bước chân lên ta đã không có ý định dừng lại.
Ngay lúc ta quay người, giọng nói đầy phẫn nộ của Giang Lan từ phía sau truyền đến.
“Đứng lại! Ngươi đến đây là để xem trò cười của ta sao?”
Ta nghe vậy thở dài một hơi, có chút hối hận vì sự đã lo lắng cho nàng ta.
Ta muốn xem Giang Lan sẽ ra sao, đến mức hoàn toàn không nghĩ đến nàng ta hiện tại giống như con ch.ó điên cùng đường, gặp ai sẽ cắn người nấy.
Huống hồ ta vẫn luôn không lọt vào mắt nàng ta.
Ta quay đầu lại, giọng điệu bình thản, nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn.