Ngũ Tiểu Thư Giả Heo Ăn Thịt Hổ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:31:06
Lượt xem: 281
18
Đích nữ Giang Lan của Giang Thừa tướng c.h.ế.t rồi, bị ong rừng trên núi đốt chết.
Mà nơi đó, là của Tam hoàng tử.
Chủ mẫu Tướng phủ vì không chịu nổi việc nữ nhi ruột chết, thổ huyết mà qua đời.
Sớm hơn một chút, ta đã nói với Giang Lan chuyện ta sẽ đi Túy Sơn, lại cố ý nói thêm một câu, Tam hoàng tử nghe nói nàng ta cũng đi liền vui vẻ đưa ta ngọc bội, để chúng ta có thể ở hành cung của hắn.
Giang Lan vốn còn có chút tức giận vì ta ở gần Tam hoàng tử, nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên, thậm chí còn thúc giục nha hoàn thu dọn hành lý, lên đường ngay.
Ta đứng bên cạnh nhìn, nhìn nàng ta từng bước rơi vào bẫy của ta.
Trong linh đường của Giang Lan và Chu Thắng Đồng, phụ thân ta tiều tụy đi trông thấy.
Bởi vì người c.h.ế.t ở địa bàn của Tam hoàng tử, cho dù ông ta muốn làm gì cũng không thể, hơn nữa, ngự y đều nói, đây là ngoài ý muốn.
Trong linh đường, ta mặc một thân tố phục quỳ trước chậu đốt tiền giấy, như thường lệ cúi đầu, không để người ngoài nhìn thấy cảm xúc của ta.
Nghiêm túc đốt từng xấp tiền giấy, trong lòng niệm tên mẫu thân, ta đã báo thù cho người rồi.
Ta nghe nói như vậy, người đã khuất có thể nhận được tiền người sống đốt cho.
Phụ thân đi ngang qua bên cạnh ta, hạ giọng nói nhỏ nhưng đủ để ta nghe thấy.
"Tiện nhân, chờ người ta đi hết, xem ta thu thập ngươi thế nào."
Ta biết cái c.h.ế.t của thê tử và nữ nhi khiến ông ta rất uất ức, nhưng ông ta không thể động đến Tam hoàng tử, chỉ có thể trút giận lên ta, người đã đưa Giang Lan đến Túy Sơn.
Tay ta đang đốt tiền giấy khựng lại, ngọn lửa thừa cơ l.i.ế.m lên mu bàn tay ta, ta theo bản năng rụt tay lại, chịu đựng mọi thứ sắp xảy ra tiếp theo.
Tam hoàng tử đến, dù sao người cũng c.h.ế.t ở địa bàn của hắn, hắn đến cũng nằm trong dự liệu của ta.
Sau khi tế bái, Tam hoàng tử hướng phụ thân ta mở miệng.
"Giang thừa tướng, ta muốn vào nói chuyện riêng với Giang ngũ tiểu thư?"
Phụ thân ta đầu tiên là sững sờ, ông ta nhìn Tam hoàng tử rồi lại nhìn ta, nghĩ đến chuyện của ta và Tam hoàng tử mấy ngày trước, ông ta như đã hiểu ra điều gì, nịnh nọt nói
“Được được được”.
Quét sạch vẻ tiều tụy vì mất thê mất con trước đó.
Ta và Tam hoàng tử được phụ thân sắp xếp ở riêng một phòng, ông ta có tính toán của ông ta, hoàn toàn không quan tâm đến thanh danh nữ nhi của ta.
Nhưng, ta cũng không quan tâm đến những thứ này, ta chỉ quan tâm đến việc báo thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngu-tieu-thu-gia-heo-an-thit-ho/chuong-14.html.]
Kẻ thù của ta, bây giờ chỉ còn lại người phụ thân kia.
Tam hoàng tử đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp dùng ngữ khí khẳng định.
"Cái c.h.ế.t của Giang Lan, không phải ngoài ý muốn đâu, người của ta nhìn thấy đêm khuya nàng ra ngoài một mình, sau đó ở phòng của Giang Lan được bôi không ít mật ong rừng."
Ta không trả lời câu hỏi của Tam hoàng tử, mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Mắt Tam hoàng tử, đã khỏi rồi sao?"
Hắn sững người hỏi.
"Sao nàng biết?"
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tam hoàng tử, không giấu diếm gì, nói ra suy nghĩ của mình: "Nhìn thấy là tốt rồi, chuyện của Giang Lan ta rất xin lỗi đã kéo ngài xuống nước, nhưng ta chỉ có cách này mới có thể bảo toàn bản thân."
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Tam hoàng tử, chắc chắn là còn có chứng cứ khác, cứng miệng chối cãi chỉ càng khiến hắn thêm tức giận.
Nghe những lời xin lỗi của ta, Tam hoàng tử lại đột nhiên cười, sau đó liền kể ra từng chuyện một, việc ta phóng hỏa, hại c.h.ế.t biểu đệ tàn tật của Chu Thắng Đồng...
"Giang Thái Nhi, nàng không chỉ biết ong rừng, còn có thứ than sưởi hại c.h.ế.t tên tàn phế đó..."
"Nàng không ngạc nhiên, không sợ ta nói cho phụ thân thừa tướng của nàng biết sao?"
Tam hoàng tử thấy ta nghe hắn nói tất cả mà sắc mặt vẫn như thường, chính hắn lại nhướng mày.
"Ta biết, sau khi tên tàn phế đó chết, ta mới nhận ra dấu chân bên cửa sổ vẫn còn, đợi đến khi ta cố ý đi xem, dấu chân đã biến mất.”
“Ngày đó không có tuyết rơi, dấu chân biến mất chỉ có thể là do con người, mà người này không vạch trần ta, những gì Tam hoàng tử vừa nói, ta ngược lại khẳng định đó là người của ngài."
Ta biết bây giờ không phải lúc đánh đố, ta nói càng nhiều, Tam hoàng tử càng kiêng dè ta, cuối cùng, ta đã trói buộc mình với hắn.
"Còn nữa, ngài sẽ không nói cho phụ thân ta biết đâu, bởi vì phụ thân ta là chướng ngại vật cho đại nghiệp của ngài, ngài chỉ hận không thể mượn tay ta, khiến Giang gia gà bay chó sủa không yên."
Im lặng hồi lâu, Tam hoàng tử mới mở miệng, tràn đầy vẻ thưởng thức, đúng vậy, ta không nhìn lầm, là thưởng thức.
"Giang Thái Nhi, nàng rất thông minh."
"Ta muốn biết, chuyện Thừa tướng phu nhân kia nàng đã giải quyết thế nào mà không để lại dấu vết?”
Tam hoàng tử khen một câu, lại hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Tam hoàng tử, Thừa tướng phu nhân bị liệt, đã mấy tháng rồi."
Ta không nói ra mình đã làm gì, ta và hắn đều là người thông minh, câu nói này đã đủ rồi.
"Giang Thái Nhi, bản hoàng tử trước đây đã có ý đánh giá cao nàng, không ngờ vẫn đánh giá thấp rồi."