Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHỮNG NĂM THÁNG TÔI GHÉT NHẤT - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-28 16:41:56
Lượt xem: 634

4

 

Trương Khang nhìn tôi, nở nụ cười mà tôi không thể hiểu: "Trước đây thầy dạy vật lý bảo tôi thu năm ngàn đồng tiền sách giáo khoa để mua tài liệu mô phỏng.

 

"Phong bì đựng tiền được để trong ngăn bàn của tôi.

 

"Bây giờ tiền không cánh mà bay, chắc chắn là cậu đã lấy."

 

Tôi sững người.

 

Tiền sách giáo khoa?

 

Hôm qua khi lục ngăn bàn hắn, tôi hoàn toàn không thấy phong bì nào đựng tiền.

 

Tôi lớn tiếng phủ nhận: "Cậu nói dối! Tôi không lấy tiền!"

 

Thầy chủ nhiệm ngập ngừng nhìn tôi: "Hệ thống camera đang sửa chữa...

 

"Nhưng ngoài Trương Khang ra, vẫn có người làm chứng là hôm qua sau giờ học chỉ có em ở lại trong lớp."

 

Ánh mắt của thầy dừng lại ở góc lớp, nơi Lạc Tinh đang ngồi.

 

Lạc Tinh đang xoắn vặn gấu áo một cách lo lắng.

 

Bị mọi người nhìn chằm chằm, cô ấy nuốt khan một cái rồi nhỏ giọng nói: "Em là người đầu tiên trở lại lớp vào chiều qua.

 

"Lúc đó… em gặp Lý Trục Quang đang định rời đi.

 

"Sắc mặt cậu ấy trông rất lạ, và em thấy trong túi cậu ấy có cái gì đó…"

 

Trong đầu tôi vang lên một tiếng “Oong—”.

 

Tôi và Trương Khang lời qua tiếng lại, suýt chút nữa đánh nhau ngay trong văn phòng.

 

Hắn tuyệt nhiên không nhắc đến việc mất điện thoại, cứ khăng khăng là mất năm ngàn tiền sách giáo khoa.

 

Thầy chủ nhiệm không thể phán đoán ai đang nói dối, nên quyết định tạm thời gác lại chuyện này.

 

Thầy nói: “Tiền sách giáo khoa lần này, tôi sẽ tạm ứng. Nhưng tôi vẫn sẽ điều tra.

 

"Năm ngàn đồng là đủ để lập án.

 

"Trong vòng một tháng, nếu ai đã lấy số tiền này mà nghĩ lại, có thể đến gặp riêng tôi để nhận lỗi.

 

"Đừng bước vào con đường sai lầm.”

 

Trương Khang và Lạc Tinh lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình tôi đứng nguyên tại chỗ.

 

Thầy chủ nhiệm hỏi: “Lý Trục Quang, em còn gì muốn nói không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nam-thang-toi-ghet-nhat/chuong-4.html.]

Tim tôi đập thình thịch.

 

Tôi có nên nói cho người đàn ông này, người mà lẽ ra phải là một giáo viên mẫu mực, biết sự thật không?

 

Lần trước, tôi giả vờ nhắc đến việc Trương Khang cứ nhìn chằm chằm tôi, còn trêu đùa tục tĩu với tôi trước mặt thầy chủ nhiệm.

 

Và thầy đã làm gì?

 

Thầy cười ha ha, nói rằng con trai ở tuổi dậy thì thích làm vậy để thu hút sự chú ý của con gái.

 

Thầy còn nói Trương Khang là một cậu bé năng động, không có ác ý, bảo tôi đừng để ý.

 

Thầy còn bảo môn Vật lý của tôi yếu, trong khi Trương Khang lại giỏi môn này, nên tôi hãy nhờ cậu ta chỉ dạy.

 

Nếu giờ tôi nói với thầy rằng tôi nghi ngờ Trương Khang đã chụp lén những bức ảnh không đứng đắn của tôi, và tôi đã lấy cắp điện thoại của cậu ta để giữ bằng chứng, liệu thầy có đứng về phía tôi không?

 

Hình ảnh ánh mắt ghê tởm của ông chủ nhà hiện lên trong đầu tôi, bên tai vang lên những câu đùa thô thiển của đám con trai.

 

Tôi không dám đánh cược.

 

Tôi cúi đầu, nghe thấy giọng nói của chính mình: "Em không có gì nữa đâu, thưa thầy."

 

Suốt cả ngày hôm đó, tôi đều mất tập trung.

 

Lạc Tinh chuyền cho tôi mấy tờ giấy, nhưng tôi lập tức vo tròn chúng và ném ra ngoài cửa sổ.

 

Lúc tan học, bầu trời đầy mây đen, mưa đã bắt đầu rơi.

 

Tôi không mang theo ô.

 

Các bạn xung quanh thì hoặc là rủ nhau đi chung ô, hoặc là có phụ huynh đến đón, còn tôi chỉ có thể chửi rủa cả thế giới—

 

Cả ngôi trường này đều là lũ vô dụng, tất cả mọi người đều đáng ghét, mây đen c//hế//t tiệt trông như những miếng bông mục nát.

 

“Lý Trục Quang!”

 

Đột nhiên, có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

 

—-

 

Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lạc Tinh.

 

Cô ấy cầm một chiếc ô gấp, gương mặt búp bê cố tình tỏ ra nghiêm nghị.

 

Ngày xưa, khi Lạc Tinh mới chuyển trường và gặp phải một ngày mưa không mang ô, tôi là người chủ động chia sẻ ô với cô ấy.

 

Đồ phản bội c//hế//t tiệt.

 

Cô ta thực sự nợ tôi rất nhiều.

 

Loading...