NUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:58:15
Lượt xem: 1,074
15
Tôi phát hiện ra Giang Tề đã trọng sinh là lúc nó bốn tuổi.
Lúc này, khác với kiếp trước, để chăm sóc hai đứa trẻ, Giang Xuân Hoa đã nghỉ việc ở nhà gần bốn năm.
Cô ta của kiếp trước, lúc này đã thăng tiến lên vị trí quản lý của công ty, có vẻ ngoài ngày càng điềm đạm, ung dung, có thể kiên quyết từ chối yêu cầu sinh con thứ hai của chồng, chỉ để dành hết tình yêu thương cho Triệu Phi Phi.
Còn cô ta của hiện tại, lại tiều tụy, béo ú, đang mang thai bốn tháng, vẫn phải dậy sớm mua thức ăn, nấu nướng, chăm sóc người chồng như ông tướng, đứa con gái ngày càng cáu kỉnh và đứa con nuôi câm điếc gầy yếu.
Giang Nham rõ ràng rất quan tâm đến đứa con riêng của mình, nhưng lại không mấy quan tâm đến em gái ruột. Tôi đã không chỉ một lần nghe thấy anh ta trốn trong phòng gọi điện cho Giang Xuân Hoa, trách móc cô ta không biết dạy dỗ con gái, khiến Giang Tề thường xuyên bị Triệu Phi Phi bắt nạt ở nhà cô ta.
"Bận? Cô đã nghỉ việc rồi còn bận cái gì? Tôi mỗi tháng đưa cho cô bốn nghìn tệ, chẳng lẽ còn chưa đủ để báo đáp cô sao?" Giọng nói của Giang Nham lộ rõ sự kiêu ngạo, xem thường.
Tôi cảm thấy thật mỉa mai.
Giang Nham là một người keo kiệt, kiếp trước có tôi, đến tiền mua vở cho Giang Tề anh ta cũng bắt tôi trả. Giờ không có tôi làm "con bò sữa" nữa, với mức lương hơn một vạn tệ một tháng của anh ta, phải bỏ ra một phần ba, điều này chắc chắn khiến anh ta xót ruột, cũng không còn cảm thấy áy náy và biết ơn vì đã để em gái nuôi con trai mình nữa.
Thám tử tư nói với tôi rằng Giang Nham đang tiết kiệm tiền, dự định mua quà mừng thọ mẹ của sếp để lấy lòng, hy vọng năm nay có thể được thăng chức.
Vì vậy, số tiền sáu nghìn tệ anh ta đưa cho người phụ nữ kia mỗi tháng giờ cũng đã giảm xuống còn bốn nghìn, ngang bằng với Giang Tề.
Tôi tính toán một chút. Đến lúc mừng thọ, Giang Nham có thể tiết kiệm được bốn, năm vạn. Đối với anh ta lúc này, đây đã là một khoản tiền lớn.
Nhưng chỉ có tôi biết, vợ của sếp Giang Nham có lai lịch khá lớn, món quà bốn, năm vạn đối với bọn họ căn bản chẳng đáng là bao. Kiếp trước, chính tôi đã chủ động bỏ ra hai mươi vạn để anh ta mua quà, khiến sếp của anh ta nở mày nở mặt, không lâu sau, Giang Nham đã thuận lợi thăng chức lên phó giám đốc.
Kiếp này, chắc chắn sẽ khác.
Tôi cong môi cười.
Quay đầu lại, tôi lại thấy Giang Tề lén lút nấp sau cửa bếp, đặt thứ gì đó xuống đất rồi nhanh chóng bỏ đi.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của nó âm u, oán hận, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuoi-ong-tay-ao-vut-cao-ra-duong/chuong-7.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
16
Giang Xuân Hoa sảy thai.
Nguyên nhân là do Triệu Phi Phi khi chạy vào bếp đột nhiên trượt chân, đ.â.m sầm vào Giang Xuân Hoa đang bận rộn bên trong, khiến bụng cô ta đập thẳng vào cạnh bàn cứng ngắc.
Cô ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, m.á.u từ từ chảy ra lênh láng.
Triệu Phi Phi sợ hãi bị cha mình tát một cái thật mạnh vào mặt. Giang Xuân Hoa được đưa đi cấp cứu.
Những người khác đều đến bệnh viện, chỉ có tôi chủ động ở lại nhà Giang Xuân Hoa chăm sóc hai đứa trẻ.
Tôi đến cửa bếp kiểm tra trước, quả nhiên phát hiện ra một lớp dầu mỡ khó thấy trong vũng m.á.u trên sàn.
Là Giang Tề. Nó đã bôi dầu lên sàn, rồi đổ tội cho Triệu Phi Phi.
Tôi không nhịn được cười.
Kiếp trước, nó rất yêu thương Triệu Phi Phi. Nó còn từng lén lút dạy dỗ Triệu Phi Phi, bảo con bé đừng học theo tôi, sau khi kết hôn làm bà nội trợ, giống như con sâu gạo, cái gì cũng không biết.
Sự khinh thường trong lời nói của nó lúc đó khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía phòng Giang Tề, cố tình không tránh né ánh mắt của Triệu Phi Phi, cửa phòng cũng không đóng lại.
Giang Tề có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, sau đó trong mắt nó lại bất giác toát lên vẻ mong đợi.
Nó đang mong đợi điều gì? Chẳng lẽ mong đợi tôi như kiếp trước, dốc hết tâm sức yêu thương, chăm sóc nó sao? Giây tiếp theo, tôi đột nhiên nhận ra, đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của một đứa trẻ khi nhìn thấy người thân xa lạ.
Tim tôi đập loạn xạ, gần như có thể khẳng định, Giang Tề cũng đã trọng sinh.
Tôi muốn cười phá lên, vì sự ưu ái của ông trời.