Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 853
Cập nhật lúc: 2024-10-28 04:54:20
Lượt xem: 24
Ngụy Quân giới thiệu với Cao Dung: "Hai người bọn họ một người can đảm cẩn thận, một người có kỹ thuật rất tốt, hai người phối hợp cùng một chỗ ở trú đội không thua ai bao giờ, đồng chí Cao, hai người bọn họ xin nhờ cô."
Cao Dung gật đầu, cô ấy sửa lại: "Ngược lại, tôi phải nhờ bọn họ, sau này đồng chí nữ của tôi sẽ nhận sự bảo vệ của các anh."
Chu Mãn Đồn và Lý Quốc Lương đều gật đầu: "Là trách nhiệm của chúng tôi."
Cuối cùng là Lâm Tây Hà, anh ta lại không giống ông Hứa, cũng không giống Cao Dung, anh ta thích tự mình chọn vệ sĩ hơn, chọn người vừa mắt, như vậy suốt ngày ở cạnh nhau cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Lâm Tây Hà chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định hai người: "Cứ chọn bọn họ đi."
Ngụy Quân gật đầu: "Tào Đắc Danh, Ngụy Hồng Tụ ra khỏi hàng."
Hai người ra khỏi hàng, đứng ở phía sau Lâm Tây Hà, Lâm Tây Hà nhìn bọn họ cực kỳ hài lòng, anh ta cười cười, cực kỳ hiền lành nói: "Các anh yên tâm đi, tôi sẽ đối tốt với các anh."
Anh ta vừa nói, Cao Dung bên cạnh nhịn không được cười khúc khích: "Không biết còn tưởng rằng anh đang chọn vợ chứ."
Lâm Tây Hà đỏ mặt: "Chị Dung, tôi sẽ chịu trách nhiệm với bọn họ."
Anh ta đã muốn bọn họ, tiền lương là một chuyện, ăn, mặc, ở, đi lại ngày thường chắc chắn cũng không kém chỗ nào.
Dù sao, anh ta thấy bà chủ Thẩm lo toan chỗ ở cho bọn họ cũng không tồi, trước sau là hai cái sân to, so với chỗ ở của anh ta đều tốt hơn.
Cao Dung cười mà không nói.
Chọn xong người, bọn họ lập tức rời đi, bọn họ vừa đi, còn lại Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân, cùng với người trước đó chưa được chọn đi.
Ba người nữa.
Bọn họ có chút mất mát.
Thẩm Mỹ Vân an ủi bọn họ: "Không vội, coi như là cho mình nghỉ phép, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi một chút cho khoẻ, không bao lâu sau, bọn họ truyền tin về công ty của chúng ta ra ngoài, chúng ta bên này cũng không lo không có công việc."
Cô biết an ủi người khác, dăm ba câu đã khiến mọi người nhất thời không còn ưu sầu như trước nữa.
"Hơn nữa còn có một mảnh đất trống, trồng rau lên, chờ các anh em đi ra ngoài tương lai về nhà, cũng có sẵn thức ăn ăn."
Lời này nói đến điều thầm kín trong long Ngụy Quân, đến nhà chủ thuê ở, làm sao có thoải mái khi ở nhà mình?
Nơi này mới là nhà của bọn họ.
Anh ta gật đầu: "Hai ngày nữa tôi sẽ dẫn bọn họ đi trồng mảnh đất này."
Hơn một mẫu đất, tính cả anh ta, bọn họ còn có bốn người, trên cơ bản một ngày lập tức sẽ làm xong.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ngược lại còn có một việc, công ty an ninh của chúng ta còn thiếu một cái tên, mọi người cùng nhau ngẫm nghĩ xem? Nghĩ kỹ rồi, tôi đi đăng ký tên công ty."
Cái này...
Mấy người Ngụy Quân nhìn nhau: "Nếu muốn thông tục dễ hiểu, gọi Vệ Sĩ Cựu Binh đi."
"Tôi cảm thấy cái tên Hy Vọng Mới cũng không tệ."
Chị dâu cho bọn họ Hy Vọng Mới, nếu không lúc này tất cả mọi người đều trở về quê trồng trọt.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hai cái tên này cũng không tệ, cô suy tư một chút: "Vệ Sĩ Cựu Binh ý trên mặt chữ, nhưng so với cái tên liên quan đến lính xuất ngũ này, cái tên Hy Vọng Mới sẽ tích cực hơn một ít, đặt ở nơi nào đều có thể dùng, các anh cảm thấy chọn cái nào tốt?"
Thật ra cô nghiêng về vế sau hơn, Vệ Sĩ Cựu Binh cũng không tồi, nhưng cô lại không muốn lấy danh hiệu lính xuất ngũ, thật sự là trong mắt cô, bất kể là chiến sĩ, hay là lính xuất ngũ, bọn họ đều là thần thánh.
Không nên bị thương mại hóa.
Về phần, đám người Ngụy Quân đi làm vệ sĩ thì lại là không giống nhau, bọn họ làm vậy để sinh tồn, hai chuyện này không thể đánh đồng.
"Vậy thì Hy Vọng Mới cũng tốt rồi."
Ngụy Quân nói thẳng: "Không cần Vệ Sĩ Cựu Binh cũng rất tốt, tôi cũng sợ tương lai chúng ta sẽ bị danh hiệu lính xuất ngũ này bôi đen."
Nếu là tiếng thơm thì còn tốt, nhưng nếu xảy ra một chút vấn đề, sẽ liên lụy đến toàn bộ thanh danh lính xuất ngũ.
Bọn họ không nên bị chính mình liên lụy.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì Hy Vọng Mới đi, tôi bớt chút thời gian đi đăng ký giấy phép kinh doanh."
Cô suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, mọi người có muốn một văn phòng riêng không?"
Cái này thật đúng là khiến Ngụy Quân mờ mịt: "Thế này không phải rất tốt sao? Nếu như có một văn phòng đơn, vậy chẳng phải là còn phải chạy tới chạy lui sao?"
Anh ta vừa nói băn khoăn ra, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cũng đúng, cô đi lòng vòng chung quanh, thấy còn có một căn phòng trống, cô suy tư một chút: "Như vậy đi, tôi sẽ tìm người sửa sang lại nhà chính, biến nó thành một văn phòng, sau này nếu là chủ thuê đến thì sẽ bàn việc ở văn phòng."
"Phía trước làm văn phòng, phía sau làm ký túc xá. Chỉ có thể nói giai đoạn đầu mới bắt đầu, hoàn cảnh có chút gian khổ, mọi người chỉ có thể nói nên chịu thiệt một chút."
Ngụy Quân cười cười, anh ta chân thành tha thiết nói: "Chị dâu, bây giờ hoàn cảnh này đã rất tốt." Thậm chí, so với trú đội của bọn họ ở còn tốt hơn, ở ký túc xá trú đội đều là tám người một phòng, ở chỗ này hai người moitj phòng, đã tương đương với cán bộ rồi.
Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ đều hài lòng, lúc này mới tạm biệt.
Lúc cô đi, Ngụy Quân ra tiễn.
Bác cả Minh bên cạnh nghe được động tĩnh, cố ý giả vờ đi đổ rác, lúc trở về vừa vặn gặp phải Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này ông ta run rẩy, giơ ngón tay chỉ Thẩm Mỹ Vân: "Giữa ban ngày ban mặt, cũng không cho phép mua bán nhân khẩu!"
Ông ta đều thấy được, người đi vào một nhóm lại một nhóm.
Chỉ là, ông ta không rõ, sao đầu năm nay người ta lừa bán đều là nữ đồng chí cùng trẻ con, đến chỗ Thẩm Mỹ Vân sao lại thành lừa bán nam đồng chí trưởng thành?
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, cố ý dọa ông ta: "Vậy bác cả Minh, ông cần phải quản chính mình cho kỹ, nếu không kế tiếp tôi sẽ bán ông đi đó!"
Bác cả Minh run rẩy, thùng rác trong tay rơi xuống ầm một tiếng, ông ta hoang mang rối loạn đi nhặt, nhặt vài lần không thể nhặt lên, vừa nhặt vừa bò vào nhà.
Đóng cửa lại phanh một tiếng, ông ta nghĩ mà sợ ôm n.g.ự.c mình.
Ông trời ơi, thế gian này sao đàn ông lại không an toàn?
Ngụy Quân nhìn Thẩm Mỹ Vân hù dọa bác cả Minh như vậy, anh ta nhịn không được tò mò nói: "Chị dâu, sao cô lại lừa ông ta như vậy, hù dọa ông ta như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cảm thấy trêu ông ta rất vui."
Bác cả Minh này có dã tâm xấu, nhưng không nhiều lắm, cũng không tính là người thông minh, so với em trai Minh Gia Đống kia của ông ta, hiển nhiên là kém một quãng lớn.
Bên kia.
Minh Gia Đống lôi kéo quan hệ, làm một tờ giấy chứng nhận, mua vé máy bay nhanh nhất, bay tới Bắc Kinh.
Lúc anh ta đến Bắc Kinh, đã là ngày hôm sau.
Anh ta dựa theo địa chỉ Liễu Bội Cầm đưa cho anh ta, giữa Thanh Đại và nhà họ Ôn gia, do dự một chút, anh ta lựa chọn đến Thanh Đại trước.
Nếu như đến Thanh Đại tìm không thấy người, thì đến nhà họ Ôn một chuyến.
Thời gian của anh ta không nhiều lắm, trễ nhất là tối nay sẽ phải rời đi.
Ngày mai anh ta phải về Hương Giang.
Minh Gia Đống là lần đầu tiên tới Bắc Kinh, anh ta ở trên đường cái, tò mò nhìn thoáng qua, chợt cúi đầu, ẩn giấu chính mình ở trong đám người.
Anh ta ở Hương Giang lâu như vậy, có một chiêu học được tốt nhất, chính là coi mình là người qua đường bình thường.
Như vậy mới có thể sống lâu.
Nghĩ đến nơi này là thủ đô, cũng không kỳ quái.
Sau khi Minh Gia Đống hỏi thăm người qua đường, lần mò đến Thanh Đại, nhìn trường đại học cao cấp nhất.
Minh Gia Đống trầm mặc, không biết con của anh ta tương lai có thể thi vào hay không, nhưng nghĩ đến hy vọng xa vời, từ sau khi anh ta nhập cư trái phép Hương Giang, lập tức hoàn toàn buông tha cho Đại Lục.
Giống như là ba mẹ nghèo cùng ba mẹ giàu, anh ta sẽ lựa chọn ba mẹ giàu.
Vứt bỏ tâm tư suy nghĩ viển vông trong đầu, Minh Gia Đống dựa theo địa chỉ, tìm được bảo vệ bên trong: "Đồng chí, tôi tìm bạn học Ôn Hướng Phác."
Bảo vệ biết Ôn Hướng Phác, anh ấy được coi như là danh nhân của Thanh Đại.
Anh ta đánh giá Minh Gia Đống: "Anh là gì của cậu ấy?" Trước đó có một đồng chí nữ thường xuyên đến tìm Ôn Hướng Phác, làm cho đám bảo vệ bọn họ sợ hãi.
Minh Gia Đống biết đối phương đang cảnh giác, thản nhiên nói: "Tôi là bạn của người thân cậu ấy, lần này tìm cậu ấy là có chuyện. Phiền anh hỗ trợ thông báo."
Bảo vệ nhìn Minh Gia Đống, tuy rằng trên mặt có sẹo, nhưng nhìn còn có vài phần chính khí, anh ta lập tức gật đầu: "Vậy anh chờ một chút."
Khoảng hai mươi phút sau.
Ôn Hướng Phác đi tới, thiếu niên tuấn tú, dáng người thon dài, đi giữa con đường rợp bóng cây, chỉ nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
"Anh là?"
Anh ấy nghe nói là bạn của người thân tới tìm anh ấy, còn tưởng rằng là quản gia Lý, hoặc là dì Thẩm tìm anh ấy có chuyện. Tuyệt đối không nghĩ tới, lại là một nam đồng chí trung niên anh ấy hoàn toàn không quen biết.
Lúc Ôn Hướng Phác đang nhìn đối phương, Minh Gia Đống cũng đang nhìn anh ấy, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh diễm, không hổ là con của phu nhân, sinh ra xinh đẹp như thế. Từ xinh đẹp này dùng ở trên người đàn ông có thể có chút nữ tính, nhưng ở trên người Ôn Hướng Phác cũng sẽ không quá phận, ngũ quan của anh ấy giống như là được bút lông cừu tốt nhất phác họa ra, tinh xảo thanh tú, xinh đẹp chói mắt.
Minh Gia Đống giật mình một lát, trực tiếp nói thẳng: "Tôi là người mẹ cậu phái tới."
Anh ta vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác quay đầu bước đi, không hề dây dưa.
Điều này làm Minh Gia Đống nóng nảy, anh ta lập tức đuổi theo: "Thiếu gia, phiền cậu cho tôi một phút. Tôi sẽ kết thúc sớm thôi."
Ôn Hướng Phác mặc kệ, dưới lòng bàn chân đi rất nhanh, Minh Gia Đống không có cách nào, anh ta chỉ có thể sải bước vừa đi vừa nói: "Phu nhân muốn tới thăm cậu, nhưng thân phận của bà ấy không thể tới Bắc Kinh, chỉ có thể sai tôi tới thăm cậu. Phu nhân bảo tôi nói cho cậu biết, trong những năm xa cậu, bà ấy không có một ngày nào là không nhớ cậu."
Ôn Hướng Phác cảm thấy lời này buồn cười, anh ấy thờ ơ lạnh nhạt.
Minh Gia Đống thở dài: "Tôi biết cậu nhất định sẽ oán hận phu nhân, nhưng bà ấy có nỗi khổ riêng."
Ôn Hướng Phác trực tiếp xoay người đổi hướng, anh ấy không muốn nhìn, cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa này. Đối phương có khổ tâm hay không, thì liên quan gì đến anh ấy?
Mắt thấy anh ấy muốn rời đi, Minh Gia Đống còn chưa nói xong, anh ta chỉ có thể đuổi theo, lúc Ôn Hướng Phác muốn gọi bảo vệ tới, Miên Miên chạy tới: "Anh Hướng Phác, em muốn hỏi anh một đề vật lý."
Cô ấy vừa nói, Ôn Hướng Phác lập tức ngừng lại.
Miên Miên đứng bên cạnh anh ấy, tò mò nhìn Minh Gia Đống: "Anh ta là ai? Có cần em gọi bảo vệ tới không?"
Ôn Hướng Phác: "Không quen, chúng ta đi thôi."
Anh ấy kéo cánh tay Miên Miên, quay đầu muốn rời đi.
Vừa thấy anh ấy phải đi, Minh Gia Đống sốt ruột, anh ta nhất thời lấy từ trong túi áo bên người ra một quyển sổ tiết kiệm: "Thiếu gia, đây là phu nhân muốn đưa cho cậu, bà ấy nói mật mã rút tiền chính là sinh nhật cậu."
Sổ tiết kiệm này, Ôn Hướng Phác cho dù là ở Đại Lục, cũng có thể rút tiền như thường.
Ôn Hướng Phác nghe vậy, lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Minh Gia Đống: "Giữa tôi và bà ấy, hai mươi năm trước đã không còn quan hệ gì nữa."
Minh Gia Đống ngập ngừng, sổ tiết kiệm đưa qua đặt giữa không trung, tầm mắt Ôn Hướng Phác dời xuống, nhìn thấy sổ tiết kiệm màu đỏ kia, cậu giật giật khóe miệng: "Bây giờ tôi đã lớn, không đói chết, không lạnh chết, về chuyện tiền này, tôi không cần."
Minh Gia Đống cho rằng anh ấy không biết giá trị sổ tiết kiệm, vội bổ sung: "Trong này có một trăm vạn"
Đây là con số cả đời anh ta cũng không dám tưởng tượng.
Nghe được số tiền này, Ôn Hướng Phác cũng giật mình, lắc đầu: "Tôi không cần."
Quay đầu, lôi kéo Miên Miên rời đi.
Minh Gia Đống nắm sổ tiết kiệm, anh ta không hiểu những thiếu gia nhà giàu này lắm, tại sao có thể coi tiền tài như rác rưởi như vậy.
Đó chính là một trăm vạn đó. Nếu không phải là không biết rút tiền mật mã, có lẽ chính anh ta cũng muốn nuốt riêng.
Minh Gia Đống nhìn theo bóng lưng Ôn Hướng Phác rời đi, anh ta nắm sổ tiết kiệm, khẽ thở dài. Làm hỏng việc, cũng không biết chuyện phu nhân hứa hẹn cho anh ta căn nhà kia, có thể thực hiện hay không?
*
Ôn Hướng Phác kéo Miên Miên đi thật xa, là hướng hoàn toàn trái ngược với thư viện, Miên Miên cũng không nhắc nhở anh ấy, mãi cho đến bên hồ.
Lúc này anh ấy mới giật mình nhận ra phẫn nộ làm cho đầu óc anh ấy choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-853.html.]
Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi: "Xin lỗi, bây giờ chúng ta về thư viện."
Miên Miên lắc đầu: "Anh Hướng Phác, anh hận bà ấy sao?"
Nghe caU hỏi này, Ôn Hướng Phác nhất thời trầm mặc, Ôn Hướng Phác từ trước đến nay được người ta gọi là thiên tài, lần đầu tiên mờ mịt nói: "Anh không biết."
Miên Miên: "Không yêu, cũng không hận sao?"
Cô ấy là một người rất thông minh, vừa nói như vậy, Ôn Hướng Phác lập tức gật đầu: "Có lẽ là như vậy, tốt hơn người lạ một chút, nhưng kém hơn kẻ thù một chút, anh có chút kháng cự bất cứ tin tức gì của bà ấy."
Giống như là người gọi là dì nhỏ của anh ấy lúc trước, anh ấy trực tiếp đuổi người đi.
Miên Miên như có điều suy nghĩ: "Bà ấy nhiều lần phái người tới tìm anh, có lẽ thật sự có nỗi khổ."
Môi Ôn Hướng Phác mím thành một đường thẳng: "Đơn giản là công thành danh toại, hối hận chuyện năm đó."
Lời này quá sắc bén, Miên Miên cũng thở dài: "Anh Hướng Phác, anh vẫn quan tâm bà ấy."
Nếu không sẽ không vừa nhắc tới đối phương đã lập tức phản ứng lớn như vậy.
Ôn Hướng Phác mờ mịt nói: "Có sao?"
Miên Miên gật đầu: "Có."
Ôn Hướng Phác rũ mắt, lông mi dài nhỏ dày để lại một mảnh bóng mờ trên mí mắt: "Vậy thì có." Anh ấy nhìn mặt hồ yên tĩnh: "Bà ấy có thể ra tay cho anh một trăm vạn, chứng minh cuộc sống của bà ấy giàu có, biết như vậy là đủ rồi."
Miên Miên thở dài nói: "Anh Hướng Phác, anh vẫn mềm lòng."
Ôn Hướng Phác cười khổ: "Anh hy vọng cả đời này bà ấy cũng không liên lạc với anh, nhưng nếu có liên lạc, anh hy vọng bà ấy sống tốt."
Đây là kết quả vứt bỏ anh ấy để đổi lấy. Nếu nó sai lầm và xấu xa, đó là chuyện buồn. Anh ấy cũng sẽ không cảm thấy nếu mẹ sống khổ sở, anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái. Ngược lại, song phương không quấy rầy lẫn nhau, đây mới là cuộc sống anh ấy muốn.
Miên Miên biết Ôn Hướng Phác, nhược điểm lớn nhất chính là mềm lòng, thấy tâm trạng anh ấy không tốt, cô ấy lập tức chủ động chuyển đề tài: "Anh Hướng Phác, cô giáo nói với em chỗ này, em nghe không hiểu."
Cô ấy vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác lập tức lên làm một giáo viên xứng chức. Điều này làm cho Miên Miên cũng thở phào nhẹ nhõm.
*
Hai ngày sau.
Minh Gia Đống lần nữa về tới nhà họ Quách, anh ta là đi thuyền tới, chờ sau khi lên bờ, cả người anh ta bị ngâm đến trắng bệch, anh ta thay đổi một bộ quần áo, rồi lập tức đi tìm Liễu Bội Cầm báo cáo.
Thấy anh ta đến, Liễu Bội Cầm nhất thời kích động nói: "Thế nào? Có gặp Hướng Phác không? Hiện tại thằng bé thế nào?"
Minh Gia Đống rũ mắt, cung kính nói: "Phu nhân, tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy là như sao trên trời, rất nhiều người đều biết cậu ấy."
Sau khi Ôn Hướng Phác rời đi, anh ta lại tìm mấy học sinh hỏi thăm một chút tình huống của Ôn Hướng Phác, anh ta nghĩ, với cương vị của một người mẹ mà nói, có lẽ bà ấy muốn biết.
Vừa nghe lời này, nước mắt Liễu Bội Cầm lập tức rơi xuống: "Tôi biết, tôi biết, thăng bé chắc chắn rất ưu tú giống như ba nó."
Bà ấy vừa dứt lời, Minh Gia Đống nhất thời tò mò.
Ba?
Ba của Ôn Hướng Phác là ai? Là Quách Trung Minh sao? Nghĩ đến đã thấy không phải, nếu là đối phương, phu nhân cũng sẽ không tự mình tìm được anh ấy.
Liễu Bội Cầm quá vui vẻ, bà ấy lau nước mắt dịu dàng nói: "Sổ tiết kiệm đâu? Thằng bé có nhận không?"
Bà ấy còn ở các nơi Hương Giang, để lại cho anh ấy rất nhiều tài sản.
Minh Gia Đống lắc đầu: "Không nhận." Anh ta đưa sổ tiết kiệm cho Liễu Bội Cầm: "Đối phương không cần
Nhìn sổ tiết kiệm được trả lại, nước mắt Liễu Bội Cầm rơi dữ dội: "Thằng bé vẫn oán hận tôi."
"Oán hận tôi."
Liên tiếp lặp đi lặp lại nhiều lần.
Minh Gia Đống có chút tò mò, nhưng lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t mèo, anh ta từ rất sớm đã hiểu được đạo lý này, cho nên anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính cúi đầu, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Không biết qua bao lâu, tâm trangh Liễu Bội Cầm đã nguôi ngoai một chút, bà ấy lau nước mắt, lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa: "Lần này vất vả cho ậu, sau này có thể còn cần cậu hỗ trợ."
Bà ấy rất giữ chữ tín.
"Đây chính là chìa khóa nhà số 136 Tiêm Sa Chủy, cậu cầm đi."
Chuỗi chìa khóa này, đại biểu cho anh ta có nhà ở Hương Giang, điều này làm cho Minh Gia Đống kích động không thôi, nhưng trên mặt vẫn cung kính: "Cảm ơn phu nhân, có thể giúp đỡ phu nhân, là phúc của tôi."
Anh ta rất biết nói chuyện.
Liễu Bội Cầm ừ một tiếng, sau khi đưa mắt nhìn Minh Gia Đống cầm chìa khóa rời đi, bà ấy nắm chặt sổ tiết kiệm mỏng manh, ánh mắt thảm thiết: "Hướng Phác, mẹ phải làm thế nào con mới tha thứ cho mẹ đây?"
Bà ấy không biết.
Tất cả phương pháp của bà ấy, trước mặt Ôn Hướng Phác, dường như đều vô dụng.
*
Bắc Kinh, Thanh Đại.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hướng Phác thường xuyên thất thần trong quá trình giảng bài cho Miên Miên, Miên Miên thật sự học không nổi nữa, cô ấy cất sách vật lý đi, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hướng Phác, anh đang nhớ bà ấy sao?"
Họ đều biết "bà ấy" là ai.
Vẻ mặt Ôn Hướng Phác có chút hoảng hốt: "Em nói xem rốt cuộc bà ấy là người như thế nào?"
Anh ấy không hiểu.
Nếu đã vứt bỏ anh ấy, cần gì phải nhiều năm sau mới tìm anh ấy.
Miên Miên lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần linh động: "Em không biết bà ấy là ai, nhưng em biết, mẹ em là ai."
Nghe nói như thế, Ôn Hướng Phác nhìn sang.
Miên Miên nhẹ giọng nói: "Mẹ em lúc khó khăn nhất, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ vứt bỏ em."
Ôn Hướng Phác đột nhiên chấn động: "Đúng vậy."
Dì Thẩm cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ Miên Miên, nhưng mẹ anh ấy, lại tự tay vứt bỏ anh ấy.
Có một số việc không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, miệt mài theo đuổi, mình đầy thương tích.
Ôn Hướng Phác vẫn luôn tự nhận là anh ấy đã đủ cường đại, nhưng vào giờ khắc này, trái tim vẫn sẽ cảm thấy đau đớn dày đặc.
Miên Miên kéo cánh tay anh ấy: "Anh Hướng Phác."
Cô ấy vừa gọi, Ôn Hướng Phác lập tức nhìn sang.
"Anh vừa từ chối một trăm vạn đó, hối hận không?"
Miên Miên cười híp mắt hỏi.
Nghe được câu hỏi này, sự chú ý của Ôn Hướng Phác nhất thời bị dời đi, anh ấy lắc đầu: "Không hối hận."
"Vậy không phải là được rồi sao."
Miên Miên rất rộng rãi: "Người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ, chúng ta không cần rối rắm. Mẹ em từng nói, mọi việc phải nhìn về phía trước
Không thể không nói, Miên Miên rất biết an ủi người khác, vừa nói như vậy, tâm trạng Ôn Hướng Phác quả nhiên tốt hơn một chút.
Anh ấy lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, phải nhìn về phía trước."
Con người không thể sống mãi trong quá khứ.
*
Dương Thành.
Thẩm Mỹ Vân lại đi một chuyến đến phòng công thương, làm giấy phép kinh doanh, đăng ký nhãn hiệu và một loạt chuyện khác.
Chờ những thứ này quyết định xong, lập tức trở lại bên Ngụy Quân, in một phần bản sao giao cho đối phương, đây là dùng để ngày thường cho chủ thuê xem.
Chứng minh nơi này của bọn họ thật sự đáng tin cậy!
Làm xong những thứ này, Ngụy Quân báo cáo cho Thẩm Mỹ Vân: "Trước mắt nơi này chỉ có bốn người chúng tôi ở, vườn rau phía sau đã trồng hết rồi."
Dương Thành bên này có điểm tốt chính là bốn mùa như xuân, như là những rau xanh này, lúc nào cũng có thể cung ứng được.
Không giống như là trước kia ở Cáp Nhĩ Tân, đến mùa đông chỉ có rau cải trắng ăn, thậm chí đến về sau, ngay cả cải trắng cũng đã xa xỉ.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lương thực còn đủ không?"
Ngụy Quân nói: "Lúc trước đưa tới năm túi, còn có bốn túi chưa động đến." Thoáng cái sáu người đã đi, nơi này còn lại bốn người bọn họ, ở phương diện lương thực tất nhiên không tiêu tốn như trước.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bên này cũng đủ.
Cô lập tức chuẩn bị rời đi.
"Chị dâu."
Quân Ngụy đuổi theo, đứng ở cửa viện.
Thẩm Mỹ Vân dừng bước, hỏi anh ta: "Sao vậy???"
Ngụy Quân do dự một chút, vẫn hỏi ra: "Chị dâu, cô mở loại công ty bảo vệ này đừng tự bỏ tiền ra."
Sau khi bọn họ tính toán, phát hiện Thẩm Mỹ Vân đây là đang làm từ thiện, căn bản không có tiền lãi ở giữa, hơn nữa còn là xuất tiền túi của chính mình, trợ cấp bọn họ ở trọ ăn cơm.
Thẩm Mỹ Vân giật mình, cô cười cười: "Giai đoạn đầu sẽ không kiếm tiền, tôi nuôi các anh, chờ về sau Hy Vọng Mới thành danh, đến lúc đó tự nhiên có người tới tìm, tôi đến lúc đó mới nói đến chuyện kiếm tiền."
Giai đoạn đầu bất kể là chính cô, hay là Cao Dung, Lâm Tây Hà, cũng không tính là người ngoài, cho bọn họ giới thiệu vệ sĩ chỗ cô, Thẩm Mỹ Vân thật sự là không muốn phí tiền thuê môi giới.
Đợi đến về sau, Hy Vọng Mới đi vào quỹ đạo, những người khác tới tìm, khi đó coo tự nhiên sẽ thu được lãi.
Chỉ là, đó là chuyện sau này.
Ngụy Quân thấy cô không giống nói dối, lúc này mới thấp giọng nói: "Chị dâu, chúng tôi gây thêm phiền toái cho cô rồi."
Đoàn trưởng Quý đưa bọn họ tới, tìm việc làm cho bọn họ, chị dâu lại còn dùng tiền riêng nuôi sống bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân khoát tay: "Không đến mức vậy, chúng ta đều là nương tựa lẫn nhau, các anh ra bên ngoài làm tốt, tương lai người được lợi vẫn là tôi."
Về lâu dài, mọi thứ cô đang đầu tư ngay bây giờ đều có lợi nhuận sau này.
Thấy cô nói như vậy, Ngụy Quân vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, anh ta là người không nhanh mồm nhanh miệng, cũng không biết nói như thế nào mới tốt.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mỹ Vân, Ngụy Quân, mọi người có ở đó không?"
Là giọng của Cao Dung.
Thẩm Mỹ Vân sải bước đi tới, cô còn cảm thấy kỳ quái, sao Cao Dung lại tới giờ này, vừa mở cửa, chợt nghe Cao Dung nói: "Đã xảy ra chuyện rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Làm sao vậy?"
Cao Dung: "Vệ sĩ hộ tống ông Hứa, vì bảo vệ ông Hứa, bị người ta đ.â.m một dao."
Cô ấy vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân nhất thời liếc mắt nhìn nhau: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Cao Dung tức muốn chết: "Còn không phải tại ông Hứa sao, ỷ vào mình hiện tại có vệ sĩ, buổi sáng mang theo một bao tải tiền đi gửi tiết kiệm, rêu rao khắp nơi."
"Bị mấy tên lúc trước luôn nhăm nhe ông ta lập nhóm đánh cướp, ông ta lại chỉ dẫn theo một người là Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc vì bảo vệ ông ta, trên bụng bị người ta đ.â.m một đao."
Hứa Kiến Quốc có kỹ thuật rất tốt, nhưng chịu không nổi đối phương nhiều người, một lần có mười mấy người lao vào vây kín xung quanh ông Hứa.
Hơn nữa còn là vì tiền trong tay ông Hứa.
Hứa Kiến Quốc vừa phải bảo vệ ông Hứa, còn phải bảo vệ túi tiền kia, còn phải đánh nhau với một đống người kia.