Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sao trời rực rỡ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-13 08:26:11
Lượt xem: 6,336

9

Ban đêm, tôi đi ngủ khá muộn, nên khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi khó tránh khỏi cảm giác tức giận.

"Ai vậy? Sao lại gọi vào sáng sớm thế?"

Giọng của quản gia biệt thự vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Cô ấy thận trọng nói:

"Tinh Thần, Tiểu Tự bị bệnh. A Hiên sáng sớm ra ngoài, không liên lạc được. Cô có thể quay nhìn  Tiểu Tự chút được không?"

Khi nghe tin Bùi Gia Tự bị bệnh, tôi chợt lo lắng.

Suy cho cùng, không người mẹ nào có thể giữ bình tĩnh khi nghe tin con mình bị bệnh.

Kể cả khi đứa trẻ đó không yêu mình.

Tôi sững sờ vài giây rồi lập tức nói:

“Tôi sẽ về ngay.”

10

Khi tôi nhìn thấy bước vào gian phòng của Bùi Gia Tự, thằng bé đang cô đơn lẻ loi một mình nằm trên giường.

Tôi chợt cảm thấy đau lòng, sải bước đến bên giường, đưa tay chạm vào trán nó.

“Có khó chịu hay không?”

Khi Bùi Gia Tự nhìn thấy tôi, mắt thằng bé đỏ hoe, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ uỷ khuất.

Nhưng giây tiếp theo, nó lại hất tay tôi ra, thằng bé cuộn chăn trùm kín đầu, tức giận lẩm bẩm:

"Mẹ đã đi rồi sao còn quay lại? Đáng lẽ mẹ không nên quay lại.”

Bùi Gia Tự từ nhỏ đã hiếm khi bị bệnh.

Nhìn vẻ ngoài yếu ớt của nó lúc này, trái tim tôi vốn vốn cứng rắn bấy lâu nay bỗng mềm mại lại.

Tôi ngồi ở mép giường, đưa tay kéo nhẹ chăn bông xuống để nó khỏi khó thở.

Sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kìm nén của nó, đôi mắt đỏ sưng húp đầy nước.

Tôi sững sờ một lúc, trong lòng chợt thấy hối hận.

Bùi Gia Tự mới chỉ mới năm tuổi, thằng bé có thể biết gì đây?

Nó ghét tôi và thân thiết với Lâm Bội Bội vì bị ảnh hưởng từ Bùi Hiên.

Nó giống như một tờ giấy trắng.

Cảm nhận của nó vẫn còn đang phụ thuộc vào suy nghĩ của những người xung quanh.

Tại sao tôi phải cùng một đứa trẻ năm tuổi so đo những thứ này.

Càng nghĩ tôi càng thấy có lỗi với con, giọng tôi không khỏi nghẹn ngào.

"Tiểu Tự, mẹ có lỗi với con. Mẹ không nên bỏ rơi con một mình ở đây."

Đúng, tôi không thể để Bùi Gia Tự bên cạnh Bùi Hiên được.

Nó còn nhỏ như vậy, mọi thứ vẫn còn cơ hội sửa lại.

Càng nghĩ, giọng tôi càng trở nên kiên quyết hơn.

Tôi cúi người ôm lấy người Bùi Gia Tự, ấm áp nói:

"Gia Tự, đi cùng với mẹ, được không? Mẹ sẽ thương lượng lại quyền nuôi dưỡng con với bố."

Tôi có thể cảm nhận được Bùi Gia Tự đang buông lỏng.

Nó thậm chí còn dụi đầu vào vòng tay tôi.

Cứ như thể Bùi Gia Tự tri kỷ năm nào đã trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sao-troi-ruc-ro/chuong-4.html.]

Bùi Gia Tự ở trong vòng tay tôi một lúc lâu mới trầm giọng nói:

"Đừng nghĩ tới chuyện đó, mẹ không thể giành quyền nuôi dưỡng con được đâu."

Tôi xoa đầu con, ngữ khí kiên định:

“Mẹ sẽ lấy phần tài sản mình đưa cho bố để đổi lấy con.”

Bùi Gia Tự đẩy tôi ra và nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.

Nó dùng giọng nói non nớt nhất để nói những lời vô cùng tàn nhẫn.

"Mẹ ơi, đừng ngây thơ nữa. Theo bố, con có dì chăm sóc, có xe sang, học trường danh tiếng, nhưng con theo mẹ, mẹ lại không thể cho con được gì.

"Hơn nữa, bố sẽ không đưa con cho mẹ đâu, mẹ muốn bên cạnh con thì mẹ cũng sẽ không thể rời khỏi căn nhà này."

Tôi im lặng một lúc, giọng nghẹn lại trong cổ họng, khó khăn.

"Mẹ sẽ cố gắng thương lượng với bố con..."

Sắc mặt Bùi Gia Tự ủ rũ, lạnh lùng cắt đứt lời tôi:

“Mẹ, con sẽ không đi cùng mẹ, mẹ cũng không thích hợp với Bùi gia. Dì Bội Bội đã quay lại rồi, mẹ hãy trả lại vị trí phu nhân này cho dì ấy. Hãy đi đi và đừng quay lại đây nữa. Con không muốn gặp lại mẹ. Sau này mẹ con sẽ là dì Bội Bội."

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe những lời này nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi rơi nước mắt, ngơ ngác nhìn đứa con mình hoài thai mười tháng sinh ra.

Nó liếc sang một bên, chỉ ngón tay nhỏ về phía cửa.

"Ra ngoài đi, con không muốn gặp lại mẹ nữa."

Tôi không cử động, chỉ nhìn con trai.

Giây tiếp theo, nó ném chiếc cốc cạnh giường xuống chân tôi.

Tiếng “Bang”.

Những mảnh sứ vỡ bay vào mắt cá chân, một dòng m.á.u mờ nhạt xuất hiện.

Khi cơn đau nhức xuyên qua mắt cá chân, tôi chợt cảm thấy sự tiếc nuối khi bước vào căn biệt thự này giống như một trò đùa.

Bùi Gia Tự này không phải là chịu ảnh hưởng của Bùi Hiên.

Nó vốn là một kẻ lãnh khốc m.á.u lạnh trời sinh, lại không hề có tình cảm với tôi.

Tôi lùi lại hai bước, quay người rời khỏi phòng.

Lúc bước ra khỏi cửa, tôi vẫn không nhịn được quay đầu nói một câu.

"Bùi Gia Tự, lần này, mẹ thực sự sẽ không bao giờ quay trở lại nữa."

Đáp lại , chính là âm thanh của một chiếc cốc vỡ khác.

Lần này tôi lau nước mắt và rời đi mà không ngoảnh lại.

Khi ra ngoài, tôi gặp quản gia.

Dì ấy lo lắng nhìn tôi, rồi nhìn sang phòng Bùi Gia Tự.

"Tiểu Tự lại chọc giận phu nhân à?"

Tôi lắc đầu nói nhỏ với cô ấy:

"Là con làm nó tức giận, dì ơi, sau này nó có chuyện gì thì dì cũng đừng đến tìm con nữa. Nó không muốn gặp con đâu."

Nói xong tôi nhanh chân rời đi, bỏ quản gia ở đằng sau.

Từ xa, tôi mơ hồ nghe thấy dì ấy nói:

“Đứa trẻ này sao có thể không yêu phu nhân? Trong mơ nó cũng gọi mẹ…”

Tôi lau đi những giọt nước mắt sắp rơi lần nữa và lắc đầu.

Làm sao có thể được.

Nó đã lặp đi lặp lại với tôi rất nhiều lần rằng nó không cần tôi nữa.

Loading...