Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ - Chương 12:
Cập nhật lúc: 2024-11-05 01:15:44
Lượt xem: 388
Chương 12:
Nói xong, tôi đi lấy danh mục đấu giá.
Buổi quyên góp đã bắt đầu, dưới hình thức đấu giá, tôi cũng quyên góp một chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo.
Một lúc sau, mọi người đã ngồi vào chỗ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Tôi đã chọn được vài món đồ rồi, lát nữa nhất định phải lấy cho bằng được.
Lúc này, một người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, không ngờ lại là Hứa Đình Thâm.
“Đàn anh? Em cứ tưởng anh không tới chứ.”
Hứa Đình Thâm mặc bộ veston cao cấp, hơi nghiêng người, ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Đàn em đã gửi thiệp mời, sao anh có thể không tới?”
“...”
Sao anh lại nói chuyện kiểu này?
Tôi nổi hết da gà.
Hứa Đình Thâm liếc nhìn danh mục trong tay tôi: “Thích gì nào?”
Tôi mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng không dám nghĩ sâu, chỉ cười lắc đầu: “Cứ xem thôi.”
Giọng của người bán đấu giá đã vang lên.
Những món đồ ban đầu chỉ có giá vài nghìn, vài chục nghìn tệ, dù sao đây cũng chỉ là buổi họp lớp, không phải buổi tụ họp của các đại gia.
“Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo tiếp theo do cô Tang Du tặng, giá khởi điểm là 10 vạn tệ.”
Tính đến thời điểm này, chiếc vòng cổ của tôi là món đồ đắt nhất.
Nhưng vẫn có người giơ bảng.
Thấy chiếc vòng cổ sắp được trả tới 100 vạn, Hứa Đình Thâm đột nhiên giơ bảng: “200 vạn.”
“!!”
Thực ra chiếc vòng này của tôi chỉ có giá 12 vạn thôi.
Oa, Hứa Đình Thâm vừa ra tay đã nâng tầm buổi đấu giá này lên vài bậc.
“Đàn anh, anh định làm gì vậy?”
Hứa Đình Thâm nhướng mày, vẻ mặt phong lưu, tà mị:
“Anh thích mà. Hơn nữa, vòng cổ của đàn em là vô giá đối với anh, 200 vạn là anh đã được lời rất nhiều rồi.”
“...”
Tôi len lén nhìn xung quanh, được rồi, tôi đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Tôi thích nổi bật, nhưng sự nổi bật mà Hứa Đình Thâm mang lại khiến tôi hơi choáng ngợp.
Đến lượt chiếc tẩu thuốc bằng ngọc mà tôi thích, giá khởi điểm là 1000 tệ.
Tôi lập tức giơ bảng, nhưng Hứa Đình Thâm cũng giơ theo. Ngay từ đầu, chỉ có Hứa Đình Thâm tranh giành chiếc tẩu thuốc này với tôi.
Dù anh là đại gia nhưng cũng không thể cướp đồ người khác thích như vậy được.
Tôi không cam tâm!
Một chiếc tẩu thuốc bằng ngọc giá 1000 tệ cuối cùng bị Hứa Đình Thâm đẩy lên 10 vạn tệ.
Anh bị rảnh rỗi sinh nông nổi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ly-hon-thien-kim-hao-mon-khong-gia-vo/chuong-12.html.]
“Hứa Đình Thâm, anh cố ý đúng không?”
Hứa Đình Thâm cười khẽ, có vẻ rất vui: “Cuối cùng em Tang cũng chịu gọi tên anh rồi?”
“...”
Chỉ là gọi tên thôi, sao qua miệng anh lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ như vậy?
Tôi không cần nữa!
“10 vạn tệ lần một, 10 vạn tệ lần hai, 10 vạn tệ lần ba! Chốt!”
“...”
Tôi tuyên bố, tôi cực kỳ ghét Hứa Đình Thâm!
Tôi lấy điện thoại nhắn tin WeChat cho Âm Âm: [Cái bàn nhỏ đặt cạnh giường ngủ từ thế kỷ 18, cậu đấu giá giúp mình đi.]
Nếu Hứa Đình Thâm biết tôi còn thích cái bàn nhỏ đó nữa, chắc chắn anh sẽ lại tranh với tôi.
Tên đàn ông đáng ghét!
Hứa Đình Thâm khẽ hỏi tôi: “Giận rồi à?”
“Không có!”
Thôi được rồi, giọng điệu của tôi đã tố cáo tôi, nói chung là tôi không thể che giấu suy nghĩ muốn thọc c.h.ế.t người nào đó để phát tiết cảm xúc của mình.
Hu hu, chiếc tẩu thuốc của tôi!
Cuối cùng, Âm Âm đã đấu giá thành công chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường ngủ đó.
Yeah, của tôi rồi!
Tôi đắc ý, lén nói với Hứa Đình Thâm: “Thực ra cái bàn nhỏ đó là em nhờ Âm Âm đấu giá đấy.”
Hừ, ma cao một thước, đạo cao một trượng!
Hứa Đình Thâm khựng lại một chút rồi bật cười thành tiếng, anh cười đến mức n.g.ự.c rung lên. Có gì đáng buồn cười đâu?
“Anh cười cái gì?”
Hứa Đình Thâm che miệng để kìm nén tiếng cười, sau đó mới nhìn tôi: “Chỉ là anh thấy em Tang đáng yêu quá thôi.”
“...”
Tôi lại lần nữa tuyên bố, tôi ghét Hứa Đình Thâm!
Buổi đấu giá kết thúc.
Nhờ hai vị đại gia là Hứa Đình Thâm và anh trai tôi, buổi đấu giá này đã vận động được gần 5000 vạn tệ.
5000 vạn này sẽ được dùng để hỗ trợ sinh viên và các dự án nghiên cứu chuyên ngành của trường.
Hứa Đình Thâm nhanh chóng bị mọi người vây quanh.
“Đình Thâm, biết cậu giàu rồi, nhưng chúng ta đều là bạn học cũ, cậu không cần phải phô trương như vậy chứ?”
Tôi chen vào: “Đúng đấy.”
Hứa Đình Thâm cười cười: “Không còn cách nào khác, để lấy được nụ cười của người đẹp, dù tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.”
Anh nói rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi sững người.
Người đẹp trong miệng anh, chẳng lẽ là tôi sao?