Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ - Chương 15:

Cập nhật lúc: 2024-11-05 01:35:39
Lượt xem: 283

Chương 15:

 

“...”

 

Vừa hay cái gì chứ.

 

Tôi không thèm để ý đến anh ấy nữa.

 

Một lúc sau, Hứa Đình Thâm lại gửi tin nhắn đến.

 

【 Giận à? 】

 

Vẫn không để ý đến anh.

 

Anh trực tiếp gọi điện thoại đến.

 

Tôi cúp máy, chặn anh luôn.

 

Hứa Đình Thâm: 【 Chặn anh? 】

 

Tôi để điện thoại sang một bên, tiếp tục xem tạp chí.

 

Cứ cách một lúc điện thoại lại reo một tiếng.

 

Anh thật rảnh rỗi.

 

Mãi đến khi tôi lên giường đi ngủ, tôi mới mở WeChat của anh ra xem.

 

【 Vòng cổ ngọc lục bảo của em vẫn còn ở chỗ anh, khi nào đến lấy? 】

 

【 Ngày mai đến thị sát. 】

 

【 Sao không trả lời anh? 】

 

【 Vẫn còn giận à? 】

 

“...”

 

Anh liên tục gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, tin nhắn cuối cùng là...

 

【 Ngủ ngon. 】

 

Tôi khóa màn hình, để điện thoại sang một bên, tắt đèn.

 

Trong bóng tối, khóe miệng tôi không nhịn được mà cong lên.

 

Hứa Đình Thâm đang theo đuổi tôi sao?

 

 

Ngày hôm sau tôi đến thẳng công ty.

 

Trong lúc đó, Hứa Đình Thâm lại gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho tôi, đều bị tôi lờ đi.

 

Tôi không ngờ mình lại nhận được điện thoại của Tần Xuyên, vì đang họp nên tôi trực tiếp cúp máy.

 

Nửa tiếng sau khi cuộc họp kết thúc, Tần Xuyên lại gọi điện thoại đến.

 

Lần này tôi nghe máy.

 

Tần Xuyên nói trong điện thoại: “Tang Du, chúng ta có thể gặp mặt không?”

 

Tôi vừa lật xem bản kế hoạch vừa nói:

 

“Anh yên tâm, chỉ cần sau này anh quản Tưởng Dao cẩn thận, đừng để cô ta tới làm phiền tôi nữa, tôi sẽ không làm gì anh đâu.”

 

Tần Xuyên im lặng vài giây, giọng nói trầm xuống: “Anh chỉ muốn nói rõ với em một số chuyện.”

 

Tôi khó hiểu: “Chúng ta còn chuyện gì chưa nói rõ với nhau sao? Sao tôi không biết?”

 

“Gặp mặt rồi nói được không?”

 

“Nhưng tôi không muốn gặp anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/sau-khi-ly-hon-thien-kim-hao-mon-khong-gia-vo/chuong-15.html.]

 

Tôi trực tiếp cúp máy.

 

WeChat của Hứa Đình Thâm lại đến.

 

【 Anh mua hai vé xem phim rồi, khi nào em tan làm, anh đến đón em. 】

 

“...”

 

Cái gì vậy, tôi còn chưa đồng ý hẹn hò với anh đâu, vậy mà anh đã mua vé xem phim rồi, muốn làm gì đây?

 

Tôi vẫn không trả lời anh.

 

Lúc này bố tôi bước vào.

 

“Con gái, bố phải đi công tác ở Thượng Hải.”

 

Tôi gật đầu: “Vâng, công ty cứ giao cho con, bố yên tâm.”

 

Bố tôi ho nhẹ một tiếng: “Thật ra giao cho bố cũng được.”

 

“??”

 

Ý gì vậy?

 

Không phải công ty vẫn luôn do bố quản lý sao?

 

Bố tôi: “Như vậy thì chỉ có thể để con đi công tác thay bố thôi.”

 

“...”

 

Anh trai tôi thì lờ tôi đi, bố tôi lại bắt đầu gài bẫy tôi, cái nhà này tôi không ở nổi nữa rồi, tôi đi!

 

...

 

Tôi đi công tác.

 

Chuyến này tôi đi nửa tháng mới về.

 

Vì để chúc mừng tôi hoàn thành chuyến công tác đầu tiên thuận lợi, bố mẹ tôi còn đặc biệt tổ chức tiệc chiêu đãi tôi.

 

Tôi cũng chịu thua.

 

Trong mắt họ, tôi trước đây vô dụng tới vậy sao?

 

Chỉ là đi công tác một chuyến mà cũng đáng để ăn mừng?

 

Xem ra trước đây tôi đã khiến bố mẹ thất vọng, vì Tần Xuyên, tôi đúng là mù quáng.

 

May mà bây giờ tôi đã tỉnh ngộ, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.

 

Vì chuyến công tác lần này rất thuận lợi, bố tôi chính thức tuyên bố với mọi người rằng tôi sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Vạn Thịnh.

 

Đối với một người trước giờ vẫn luôn khiêm tốn như tôi, tin tức này khiến tên tuổi của tôi nổi lên như diều gặp gió, lập tức thu hút sự chú ý của các tạp chí kinh tế lớn.

 

Tôi nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng đến cả giới giải trí, còn có cư dân mạng so sánh tôi với những tiểu thư nhà giàu khác, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng...

 

Tôi còn quá non nớt.

 

Gần đây Tần Xuyên có chút kỳ lạ, không phải gọi điện thoại thì cũng là nhắn tin WeChat cho tôi.

 

Hôm nay, tôi vừa tan làm rời khỏi công ty đã thấy Hứa Đình Thâm đang đứng dựa vào xe.

 

Tôi hắng giọng, ngẩng cao đầu, bước những bước uyển chuyển về phía xe của mình.

 

Hứa Đình Thâm mỉm cười đi tới, chắn đường tôi.

 

Tôi dừng lại, nhướng mày: “Hứa tổng, đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”

 

Nụ cười trên môi Hứa Đình Thâm càng sâu hơn: “Em không trả lời tin nhắn của anh.”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Không muốn trả lời.”

 

Loading...