Sau tai nạn tôi bị thế thân giả mạo - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-04-10 18:22:16
Lượt xem: 1,132
09
Thật sự mà nói, ông Lâm có đưa tiền cho tôi hay không, không quan trọng.
Suy cho cùng thì trước khi tôi mất trí nhớ, mỗi tháng ông ấy đều cho Lâm Miên Nhu năm trăm nghìn tiền tiêu vặt, còn chưa bao gồm thẻ tín dụng.
Còn tôi, tôi không có chiếc thẻ để tiêu vặt như Lâm Miên Nhu.
Tiền tiêu vặt có lúc có, lúc không.
Khi cho còn cảnh cáo và nhắc nhở.
Đừng có nghĩ chìa tay ra xin.
Tiền của Lâm gia không phải từ trên trời rơi xuống.
Đừng có mơ tưởng.
Nhưng chiếc kẹp tóc của Lâm Miên Nhu lại có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Còn tôi thậm chí một cây kem cũng không có tiền mà mua.
Các bạn cùng lớp gọi tôi là kẻ háu ăn.
Chỉ vì hôm đó sau giờ thể dục, trong lớp không có nước, tôi khát quá, cổ họng khô rát như thiêu đốt.
Bàn phía trước khui ra một chai nước ngọt có ga, tiếng sủi bọt thu hút mọi sự chú ý của tôi.
Đến khi mọi người trong lớp cười phá lên.
Tôi mới kịp phản ứng, tôi đã nhìn chằm chằm chai nước một lúc lâu rồi.
Tôi nhún vai và huýt sáo một cách thờ ơ.
Không cho thì không cho.
Nhân lúc đầu còn bị thương, mình vẫn có thể kiếm thêm một chút tiền.
Khi ông Lâm và Lâm Cảnh Mộc tìm thấy tôi.
Tôi đang chơi đàn nhị dưới chân cầu.
Giai điệu buồn bã, hoang vắng cộng với cái đầu đang băng bó, một làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho cơ thể gầy gò run rẩy.
Nỗi thảm thương đó đủ khiến cho một người con gái mạnh mẽ cũng phải rơi lệ.
Gia cảnh chắc phải khốn khổ, mới khiến cho một đứa trẻ trung học bước ra đời ca hát để kiếm sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-tai-nan-toi-bi-the-than-gia-mao/chuong-5.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Người xem đều cảm thấy đau xót cho những gì đã xảy ra với tôi.
Những người có con nhỏ, họ càng trách móc bố mẹ tôi.
Tuy nhiên, có hai người đàn ông ăn mặc sang trọng bước qua đám đông, kéo tôi lên.
"Lâm Cầm Kình, không đi học ở đây làm gì?!"
10
Ông Lâm giận run lên, vẻ mặt Lâm Cảnh Mộc cau có khó chịu trông như thể vừa mất sổ gạo.
Đoạn video tôi chơi đàn nhị dưới chân cầu đã được đăng tải trên mạng.
Trong chốc lát, dư luận dậy sóng và một số hotsearch được đăng tải.
Đầu tiên là giáo viên của trường thấy tin tức đó, liền gọi cho bố tôi.
Sau đó là Lâm Cảnh Mộc khi anh ta đang họp, trợ lý của anh ta hấp tấp vô tình làm đoạn video chiếu lên màn hình lớn.
Mọi người đều biết chuyện này.
Cô con gái thất lạc từ lâu của gia đình ông Lâm bị đuổi ra khỏi nhà và buộc phải sống lang thang trên đường phố, nơi cô phải chơi đàn nhị để kiếm sống.
"Thấy rồi mọi người ơi, cô bé này trước đây bị tai nạn, mới xuất viện hai ngày trước, nghe nói não có chút vấn đề, bị mất trí nhớ thì phải."
"Hả, con bé bị mất trí nhớ mà gia đình lại đuổi ra khỏi nhà, bố mẹ nó quá tàn nhẫn."
“Mọi người biết gì không, ngày xưa Lâm Cầm Kình đã bị người ta bế nhầm trong bệnh viện, sau này mới tìm thấy, mặc dù là con ruột nhưng tình cảm đương nhiên sẽ không bằng ở bên cạnh nhau mỗi ngày được.”
“Đứa con gái giả mạo của nhà đó học ở trường mình, trông giống như đóa sen trắng, nhưng lại cướp bạn trai của chị gái.”
"Thú vị thật, đã chiếm đoạt thân phận con gái hào môn nhà người ta rồi mà còn cướp bạn trai của con gái người ta nữa. Lợi hại thật!"
Những bình luận trên mạng ngày càng trở nên tồi tệ hơn và tất nhiên cũng có rất nhiều người chửi mắng tôi.
"Không thể nào tự nhiên mọi người đều ghét con bé được. Chắc chắn nó đã làm chuyện gì đó."
“Bắt nạt bạn cùng lớp, nhét cây lau nhà dính phân vào miệng người ta, nếu là bà thì bà có đuổi con bé ra khỏi nhà không hả?”
"Con bé này thủ đoạn quá. Biết tại sao nó này bị tai nạn xe không? Nó đi chơi với trai vào lúc ba giờ sáng đó!"
Đáng tiếc là tên vệ sĩ theo tôi đã giấu đi, chuyện Lâm gia cũng không còn là bí mật, search là hiện chi tiết thông tin rõ mồn một.
Cộng thêm việc tôi cố tình tiết lộ nội tình, đối thủ của Lâm gia chỉ cần nhẹ nhàng đổ thêm dầu vào lửa, đủ để khiến cha con Lâm Thị phải lột một lớp da.
Qua một đêm, giá cổ phiếu của Tập đoàn Lâm Thị giảm mạnh.
Hội đồng quản trị lần lượt đề nghị cha con Lâm Thị rút khỏi hội đồng.