Ta Thấy Núi Xanh - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:26:00
Lượt xem: 375
Ta sống đến năm tám mươi chín tuổi, cả cuộc đời ta sóng gió và oanh liệt.
Đệ đệ quả nhiên làm được như lời nó đã nói, nó liều mạng học hành, từ Trạng nguyên lang, rồi phong hầu bái tướng, cuối cùng trở thành nhất nhân chi hạ.
Con đường này rất khó đi.
Vẻ mặt non nớt của nó dần biến mất, thay vào đó là sự tàn nhẫn.
Nó nói: "Tỷ tỷ, ta sẽ bảo vệ tỷ."
Vị trí cao nhất, đỉnh cao của quyền lực.
Từ Thái tử phi đến Hoàng hậu, rồi đến Thái hậu.
Người duy nhất không thay đổi chính là Ninh Ngọc.
Hắn đối xử với ta mười năm như một.
Còn ta thì lúc nào cũng đối xử với hắn bằng sự toan tính.
Hắn ra đi trước ta.
Ta cứ nghĩ mình không yêu hắn.
Nhưng khi người này sắp sửa biến mất khỏi cuộc đời ta, ta lại cảm thấy hoảng loạn.
Hắn vuốt ve lông mày và đôi mắt ta, dịu dàng nhìn ta như mọi khi.
Hắn đặt ngọc tỷ, thứ quyền lực mà ta khao khát cả nửa đời, vào lòng bàn tay ta.
Trong di chiếu, hắn cho phép ta nhiếp chính, xưng đế.
Hắn vuốt ve những sợi tóc mai rủ xuống của ta, giống như đêm tân hôn, hắn run rẩy tháo trâm cài tóc cho ta.
"Lệnh Nghi, ta thích nhất là dáng vẻ đầy tham vọng và toan tính của nàng. Ta biết nàng giả vờ ngoan ngoãn.”
"Ngay từ lần đầu tiên ta đọc được bài văn và những bản tấu chương của nàng, ta đã biết được hoài bão của nàng.”
“Hãy cứ làm đi, làm những việc mà nàng muốn làm, sau này không cần phải che giấu ta nữa, ta đều biết cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-thay-nui-xanh/chuong-11.html.]
Nước mắt ta rơi xuống như mưa.
Hắn lau nước mắt cho ta, mỉm cười nói như một đứa trẻ: "Lệnh Nghi à, ta thích nàng lắm, nhưng nàng thật phiền phức, cứ ép ta xem những tấu chương dài lê thê kia, đến mức ta chẳng còn thời gian để cùng nàng ăn một bữa cơm.”
“Nàng có biết, đã bao lâu rồi nàng không cùng ta ăn một bữa cơm tử tế không?"
Ta khóc không thành tiếng, hắn tự nói: "Chắc chắn là nàng không biết rồi. Đã ba mươi ba ngày rồi đấy."
Hắn cười khổ rồi nhắm mắt lại.
Ta gào khóc thảm thiết, đau khổ đến mức nôn ra m.á.u không ngừng.
Ta luôn trưởng thành trong sự mất mát.
Cái c.h.ế.t của mẹ đã dạy ta biết thế nào là hận.
Cái c.h.ế.t của Ninh Ngọc đã dạy ta biết thế nào là yêu.
Ta c.h.ế.t trong đêm phê duyệt tấu chương.
Ta đã dốc hết tâm huyết cả nửa đời, cùng hắn dùng cả cuộc đời này để cai trị thiên hạ.
Các con nhào vào lòng ta, chúng đều ngoan ngoãn, không giống như ta thời niên thiếu, méo mó và lạnh nhạt.
Chúng giống Ninh Ngọc, có một trái tim lương thiện.
Ninh Ngọc đã dạy dỗ chúng rất tốt.
Linh hồn ta lơ lửng trên không trung, nhìn con trai ta dưới sự dìu dắt của đê đệ, tiếp bước con đường mà ta và Ninh Ngọc đã đi.
Nó hỏi đệ đệ: "Thời trẻ mẫu hậu là người như thế nào?"
Đệ đệ ngừng một chút, như đang hồi tưởng, cuối cùng mỉm cười nói: "Nghe nhũ mẫu kể, mẫu hậu của con lúc nhỏ rất thích làm nũng với ngoại tổ mẫu, có lần leo cây lấy trứng chim ném trúng tiểu thư nhà ngự sử, khiến người ta sợ hãi khóc òa, ngoại tổ mẫu cầm cây châm lửa đuổi nàng khắp sân..."
Nó ngừng lại, vẻ mặt thoáng buồn bã.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đáng tiếc là sau này ta không còn được gặp lại tỷ tỷ hoạt bát, vui vẻ như vậy nữa."
(Hết)