Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-10-23 08:40:02
Lượt xem: 15
Năm trước, kì thi vẽ tranh cấp tỉnh.
Tại Tại và Lan Ỷ cùng nhau được phân phối đến cùng một trường thi, việc này có thể làm cho hai người kết bạn đồng hành.
Cuộc thi phân làm hai phần.
Phần lý thuyết và phần kỹ năng.
Trên cơ bản sẽ trong vòng một ngày là có thể thi xong.
Buổi sáng thi phần lý thuyết, buổi chiều thi phần kỹ thuật, đều ở cùng trong một trường thi, cho nên không cần phải chạy tới chạy lui.
Tại Tại tập trung trả lời các câu hỏi, lấy ra thái độ thận trọng mười hai vạn phần để làm bài thi này.
Bởi vì chỉ có khảo cuộc thi này, về sau cô mới có tư cách đi cuộc thi vẽ tranh quốc gia, tuy rằng nghe nói cuộc thi đó phi thường khó, nếu muốn đạt được phải đặt một mục tiêu thật cao.
Sau một ngày liên tục thi, Tại Tại đi ra trường thi, mệt đến mức nói không ra câu.
Mỗi một lần thi đều là một lần tra tấn thân thể, tàn phá nhất phải nói đến tinh thần, làm người ta từ thân đến tâm mỏi mệt bất kham.
“Tớ đi về trước đây.”
Sau khi Lan Ỷ chào hỏi đơn giản xong, thì lên xe buýt về kí túc xá.
Tại Tại thì đứng chờ ở cổng trường.
Cô đang đợi người tới đón.
Hôm nay bác cả nói, buổi chiều ông có thể tan tầm sớm hơn bình thường, vừa lúc có thể lại đây đón cô.
Không chờ bao lâu, một chiếc xe hơi chậm rãi ngừng ở trước mặt Tại Tại.
Cửa kính của xe có đen, Tại Tại cúi đầu cẩn thận nhìn vào bên trong, thấy trong xe đúng là bác cả cô, lúc này mới kéo cửa xe ra và ngồi vào.
“Bác cả.”
“Ừm, thi có được không?” Cố Hành quan tâm nói.
“Còn tạm ạ.” Tại Tại trả lời một cách đơn giản.
Tinh thần của cô có chút héo, không muốn nói chuyện.
Nhìn ra cháu đang đang mỏi mệt, Cố Hành tri kỷ mà không có quấy rầy cô, quay lưng lấy một cái chăn ở ghế sau lại, mở ra để đắp cho cháu gái nhỏ.
“Từ giờ đến lúc về nhà còn khá lâu, trước tiên cháu cứ nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Tại Tại không khách khí cùng với bác cả nhà mình, kéo chăn cao lên, che toàn bộ đầu lại, ngăn trở ánh sáng bên ngoài, sau đó thì nhắm mắt là ngủ luôn.
Chiếc xe đi trên đường lung lay như một chiếc nôi, ngủ ở phía trên không thấy giống bị thôi miên, cũng rất thoải mái.
Đương nhiên, nếu có thể nằm ngủ như vậy thì càng thoải mái.
Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, Tại Tại mơ mơ màng màng thầm nghĩ.
Cô cũng không biết bản thân ngủ được bao lâu rồi, cho đến khi nghe thấy thanh âm bác cả gọi, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
“À…… buông ngủ……”
Do còn chưa tỉnh ngủ nên tiếng nói mềm mại còn hàm chứa giọng mũi nồng đậm, mang theo chút ý vị làm nũng với người gọi cô dậy, ý bảo cô còn muốn ngủ thêm một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-515.html.]
Mặc cho ai nhìn thấy bộ dáng nhuyễn manh, đáng yêu này của cô gái nhỏ, đều sẽ nhịn không được bị mềm lòng, đáp ứng bất luận thỉnh cầu gì của cô.
Cố Hành cũng thiếu chút nữa thì bị d.a.o động, nhưng nghĩ lại đây là trên xe, hơn nữa bên ngoài còn có tuyết, nếu để cháu gái tiếp tục ngủ trong này thì sẽ dễ dàng bị cảm mạo, ông vẫn là kiên trì đánh thức cháu gái dậy.
“Ngoan nào bé con, đi lên, chúng ta về nhà ngủ tiếp.”
“Dạ…… Được đi.”
Tại Tại không chịu nhiễu này, chỉ có thể ưỡn cái đầu nhỏ ra khỏi chăn một cách chậm rì rì, đôi mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung, bước theo bác cả xuống xe.
Kết quả không chú ý tới tuyết rơi bên ngoài, mặt đất ướt hoạt, mặt đất trơn trượt, khi đi xuống suýt thì bị ngã ngồi xổm.
“Cẩn thận một chút nào.”
Cố Hành bất đắc dĩ, quay đầu lại đỡ cô gái nhỏ này, giống như dắt một đứa trẻ, đi vào Ninh gia.
Trong nhà có máy sưởi, vừa mở cửa ra, một luồng nhiệt ấm thổi vào, trực tiếp hong Tại Tại tỉnh lại ngay.
Không, chuẩn xác mà nói, thứ khiến cô tỉnh dậy hẳn thực ra là do hương thơm nồng đậm từ trong nhà bay ra.
“Buổi tối ăn thịt dê sao?”
Bị mỹ thực câu dẫn, Tại Tại nhanh chân chạy vọt vào phòng bếp, liền nhìn thấy dì Trần bảo mẫu đang ở bếp xắt rau, mà bên cạnh là một nồi nước thịt dê đang sôi sùng sục.
Đến giờ ăn sau, toàn bộ nồi thịt dê được đổ trực tiếp vào nồi đồng chuyên dụng cho nồi thịt dê, sau đó cả gia đình ngồi quây quần bên nhau sôi nổi và ăn các món ăn kèm.
Chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh đó thôi, đã đủ khiến cho người ta không thể không cảm thán.
Cuộc sống thật là thoải mái.
“Tại Tại đã trở lại rồi à, thi được không cháu?” Bà cụ Ninh cũng đang ở trong phòng bếp nấu ăn, đang làm điểm tâm, quay đầu lại nhìn thấy cháu gái về nhà, lập tức cười vui vẻ hỏi
“Còn tạm được.” Tại Tại thống nhất câu trả lời.
Bởi vì đây là một cuộc thi vẽ tranh, khi dừng ở trong mắt của mỗi một người, đều là những cảm nhận không giống nhau.
Nó không giống như kiến thức lý thuyết, đã có đáp án cố định, câu trả lời trong bài cũng có một biểu điểm tiêu chuẩn để chấm, cụ thể như thế nào còn phải xem giám khảo cảm nhận, cho nên Tại Tại cũng xác định được bản thân mình có thể được điểm cao hay không thôi.
Cho nên chỉ có thể đưa ra một câu trả lời chung chung.
Đơn giản thì bà cụ Ninh cũng không cầu một trả lời cụ thể, nghe thấy cháu gái nói như vậy, cứ nghĩ là cháu sẽ qua, nụ cười hiền từ trên mặt tăng lên, thuận tay lấy một cái bánh khoai mới ra lò đưa cho cô.
“Cầm lấy ăn đi, hôm nay anh hai cháu có trở về, nếu muốn tìm thằng bé thì lên lầu.”
“Anh hai cháu đã trở lại?”
Tại Tại vừa nghe thấy tin tức này, vẻ mặt không kiềm được sự vui vẻ.
Cô thuận tay lấy thêm một khói bánh pha lê trên mặt bếp, chạy lên lầu, muốn đi tìm anh hai cô.
“Con bé này, cẩn thận một chút, cũng không sợ bị nóng à.”
Bà cụ Ninh còn chưa kịp nói xong, liền thấy cháu gái nhỏ đã lộp cộp chạy lên lầu, không khỏi dỗi nói: “Đứa nhỏ này…… Hấp tấp bộp chộp, không có chút vững chắc nào cả.”
“Nhưng mà em lại cảm thấy cô gái nhỏ phải như vậy mới dễ thương.” Dì Trần cười tiếp một câu.
Tại Tại mỗi tay một cái, cầm hai chiếc bánh.
Thật ra cô muốn đưa cho bác cả một cái, nhưng khi chạy ra khỏi phòng bếp cô lại không thấy thân ảnh của các cả đâu,nên trực tiếp lên lầu tìm anh hai.