Thiên Mệnh Nữ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:36:58
Lượt xem: 651
Nhưng bàn tay lại âm thầm tụ lại một đoàn linh lực sẵn sàng tấn công.
Dưới ánh nến leo lét, ta nhìn rõ mặt hắn.
Dung mạo phong lưu tuấn tú ban ngày, lúc này lại giống như sói hoang đáng ghét.
Chính là một trong những công tử nhà giàu mà ta từng viết thay, Lương Mục.
Hắn từ từ buông tay, thấy ta chỉ khóc, không có ý định gọi người, liền dịu giọng.
"Tẩu tẩu đừng kêu, ta chỉ là ngưỡng mộ phong thái của tẩu, không nỡ nhìn tẩu tẩu tuổi còn trẻ đã phải chịu cảnh góa bụa."
Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi, "Phu quân ta còn đang nằm trên linh đường, chẳng lẽ ngươi không sợ vong linh của hắn đến đòi mạng sao?"
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Thi Thiện Lương là cái thá gì! Ta cho chó gặm xương, chó còn vẫy đuôi với ta.”
"Chỉ là viết được vài bài văn chương, còn dám ra vẻ ta đây trước mặt ta!”
"Hắn còn sống ta còn chẳng sợ, huống hồ là đã chết?"
Ta che miệng khóc nức nở, che giấu vẻ chế nhạo bên môi.
Nam nhân ngày thường thích khoác lác về tình huynh đệ thắm thiết, nhưng khi đ.â.m d.a.o vào lưng huynh đệ, thì lại chưa từng nương tay.
Hắn cúi đầu, mượn ánh nến nhìn ta kỹ càng, càng nhìn càng vui vẻ.
"Tẩu tẩu, tẩu không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp tẩu ở Thi gia, đã cảm thấy Thi Thiện Lương không xứng với tẩu.”
"Ta ngày đêm nhớ mong tẩu, vậy mà tẩu lại lạnh nhạt với ta, chỉ dịu dàng với tên Thi Thiện Lương kia.”
"Tên tiểu nhân đó có gì xứng đáng? Tẩu chắc không biết, hắn ở bên ngoài bao nuôi một kỹ nữ, mua trâm vàng cho nàng ta, lại để tẩu phải cài trâm gỗ. Nam nhân như vậy, cần gì chứ?"
Ta dùng vẻ mặt lương thiện nhìn hắn, "Đều là do người ngoài dụ dỗ hắn, hắn đã nói sẽ chung thủy với ta..."
Lương Mục hừ lạnh.
"Ta khuyên tẩu tẩu vẫn nên theo ta, nếu không, ta sẽ đi báo quan, nói tẩu cố ý câu dẫn ta, còn âm thầm hạ độc Thi Thiện Lương. Tẩu xem nha môn sẽ xử lý thế nào?"
Nói xong, hắn ghé mặt lại gần, định hôn ta.
Ta yếu ớt giãy giụa, "Hoặc là tư thông với người khác ngay trên linh đường, hoặc là gánh tội danh g.i.ế.c chồng, ngươi miệng nói yêu thương ta, nhưng khi nào cho ta đường sống chứ?"
Thấy không thoát ra được, ta cầu xin: "Nếu trong lòng ngươi thật sự có ta, hãy đợi Thi Thiện Lương hạ táng, đường đường chính chính đến cưới hỏi."
Lực đạo sau khi dẫn khí nhập thể thật khó kiểm soát, vừa rồi suýt chút nữa không khống chế được, đánh bay hắn ra ngoài.
Lương Mục không hề hay biết, cười nói: "Hôm nay tẩu để ta vui vẻ, ta nhất định sẽ rước tẩu về nhà một cách long trọng!"
Ta thấp giọng nói: "Thi Thiện Lương luôn tự phụ thân phận thế gia, ngươi có muốn biết tại sao hắn lại cưới ta, một người xuất thân không rõ ràng không?"
Động tác của Lương Mục dừng lại.
"Ta là con gái của hộ bộ thị lang Tống Du, mười ba tuổi bị người ta bắt cóc, mấy hôm trước mới gửi tin cho cha.”
"Bề ngoài ông ấy sẽ không nhận ta, nhưng nếu ta chết, ngươi đoán xem ông ấy có điều tra không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-menh-nu/chuong-8.html.]
"Chuyện này ngươi nhúng tay vào, thật sự không để lại dấu vết gì sao?"
Thấy hắn không nói, ta chuyển giọng, lại nói: "Nhưng nếu ngươi cưới ta, sau này sẽ có nhạc phụ thị lang che chở."
"Dù Lương gia muốn mua quan cho ngươi, có đường dây vẫn tốt hơn không có, đúng không?"
Uy h.i.ế.p lợi dụ cùng lúc, cuối cùng cũng khiến Lương Mục động lòng.
Chính thê của nhà buôn không đáng giá, hắn cũng không phải con trưởng.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Vụ làm ăn này, quả thật có lợi.
Khác với triều đại trước, triều đại này do chiến loạn nên dân số giảm mạnh, hôn nhân không bị ràng buộc bởi việc giữ đạo hiếu.
Sau khi gả vào Lương gia, ta mới biết, Lương Mục còn tám tiểu thiếp, bốn thông phòng.
Người nhỏ nhất mới mười ba tuổi.
Cùng tuổi ta khi vào Xuân Trú Lâu.
Nàng ấy tên Thảo Nhi, là người chạy nạn từ nơi khác đến, bị bán vào Lương phủ.
Nghe nói đầu năm nay còn bị Lương Mục đá đến sảy thai.
Nhưng ta thấy ánh mắt nàng ta nhìn Lương Mục lại sáng lấp lánh, rõ ràng là vui mừng và sùng bái.
Ta hỏi nàng ta: "Ngươi rất thích phu quân sao?"
Nàng ta gật đầu lia lịa.
"Tại sao? Hắn đối xử tốt với ngươi lắm à?"
Quan thoại của nàng ta không được chuẩn, lẫn vào giọng địa phương nào đó.
"Thiếu gia đối xử tốt với nô tỳ. Tuy rằng ngài ấy đánh nô tỳ, lần trước bị đá vào bụng đau lắm, nhưng vẫn cho nô tỳ ăn no.”
"Ở nhà, cha cũng đánh nô tỳ, còn không cho ăn cơm, nô tỳ đói bụng phải uống nước lạnh lúc nửa đêm.”
"Thiếu gia còn biết nhiều thứ lắm, biết viết chữ, còn biết vẽ nữa! Cẩu Đản ở làng chúng nô tỳ, chỉ biết viết tên thôi, đã được gọi là phúc tinh rồi."
Ta nghĩ đến nét chữ nguệch ngoạc của Lương Mục, không khỏi đỡ trán.
"Ta dạy ngươi biết chữ, ngươi có học không?"
Nàng ta hoảng sợ lắc đầu.
"Sao nô tỳ có thể học đọc học viết chứ? Đó, đó không phải là thứ mà người như nô tỳ nên học!"
Ta thất vọng thở dài, phẩy tay cho nàng ta lui xuống.
Năm đó, tuy cha ta không cấm ta đọc sách viết chữ, nhưng đích tỷ không thích đọc sách, ông ấy cũng sẽ không mời lão sư nào cho con gái.
Dù sao ta cũng chỉ là thứ nữ.
Ta mặt dày mày dạn nịnh nọt bên cạnh đích huynh, đường huynh, mượn sách vở bút mực của họ.
Bằng mọi cách vào thư phòng, chép từng quyển sách một.
Tâm trạng của ta lúc đó, đại khái là "tham lam" nhỉ.