Thứ Nữ Trùng Sinh - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-31 02:59:09
Lượt xem: 620
Nhà họ Tạ lập tức nhận ra ý đồ tráo đổi của nhà họ Thôi, tức giận không ít.
Tạ phu nhân nghiến răng nói với Thôi Vân Dao:
“Đại ân của Thôi đại tiểu thư, Hầu phủ chắc chắn sẽ không bao giờ quên.”
Thôi Vân Dao sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cần người hầu dìu về phủ.
Mặc dù đích mẫu bất mãn vì ta không biết điều nhưng cũng không dám động đến ta nữa.
Bởi khi ta bị thương trở về phủ, Vu công tử đã mang lễ vật quý giá đến thăm.
Nhất Phiến Băng Tâm
Trước khi xuất giá, ta đã sai người mang cho Vu lão phu nhân bộ y phục do chính tay ta làm.
Vu lão phu nhân vốn rất coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ sắp xếp người mang lễ vật đáp lại ngay.
Vì thế, ta có thể yên ổn trở lại nhờ vào sự bảo vệ của nhà họ Vu.
Chỉ không ngờ rằng, người đến lại là vị hôn phu của ta, Vu Minh Dương.
Là vị hôn phu do gia đình sắp đặt, hắn tận dụng cơ hội này để xem dung mạo của ta.
Nếu không hài lòng với sắc đẹp và phẩm hạnh của ta, hắn có đủ cách để khiến ta không thể bước chân vào nhà họ Vu.
Ta nén nỗi tủi thân, để lộ chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo, vừa thẹn thùng vừa tủi hờn nói:
“Đa tạ công tử, đây là túi thơm mà ta đã làm cho chàng. Hy vọng chàng không chê.”
Ngón tay thon dài của ta cố tình chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn, khiến hắn nổi da gà, lập tức mềm nhũn.
Nếu không phải đang ở nhà họ Thôi, có lẽ hắn đã chẳng ngại dùng đến thủ đoạn cưỡng ép, như đã từng ép buộc nhiều cô gái khác.
“Thời Nghi đừng sợ, ta là vị hôn phu của nàng, đương nhiên sẽ chống lưng cho nàng.
“Dù Vu gia không lớn bằng Hầu phủ nhưng cũng không phải thứ dễ bị chèn ép.”
Hắn vội vàng đến thư phòng, tìm gặp phụ thân ta và lớn tiếng:
“Dù đích nữ có làm chuyện đáng xấu hổ, cũng không thể lấy thứ nữ ra thay thế. Huống hồ Thời Nghi là hôn thê của ta, sao có thể dùng để đổi chỗ cho người khác?
“Đại nhân coi thường nhà họ Vu đến vậy sao? Nếu có chuyện gì, ta sẽ về hỏi gia gia xem, nhà họ Vu có phải đã sa sút đến mức dễ bị người khác coi thường hay không.”
Phụ thân ta là người nho nhã, không muốn gây rắc rối với kẻ ngang ngạnh, sau khi xin lỗi tử tế còn đền thêm bộ văn phòng tứ bảo.
Tiền mất tật mang, phụ thân tức giận phạt Thôi Vân Dao chép sách, cũng phạt ta quỳ ở từ đường, cảnh cáo ta không được chuyện gì cũng đem kể với nhà họ Vu.
Ta ngoan ngoãn vâng lời, rồi quay lại viết thư cho vị hôn phu.
Ngày hôm đó, Vu Minh Dương mang một hộp bánh đến “thăm ta,” khiến phụ thân phải vội vàng thả ta ra khỏi từ đường, đưa về viện tử đàng hoàng, còn đền thêm hai bình lưu ly ngũ sắc.
Vu Minh Dương nhìn ta với ánh mắt rực lửa và nói lời chia tay:
“Ta sẽ bất ngờ đến thăm nàng, nếu nàng làm điều gì không hay, ta sẽ biết hết đấy.”
Phụ thân tuy khó chịu nhưng không dám phạt ta thêm lần nữa.
Dù vậy, ông vẫn chưa từ bỏ ý định hủy hôn với Tạ Chiêu.
Ông không tiếc bỏ tiền lớn để mời người dạy Thôi Vân Dao điệu múa nghê thường vũ y, để nàng tỏa sáng tại yến tiệc mùa xuân và chiếm được trái tim của tiểu vương gia đang tìm trắc phi.
Nhưng ông không biết rằng chính hành động này đã cắt đứt mọi con đường của Thôi Vân Dao.
Tại yến tiệc mùa xuân do công chúa tổ chức, ta chỉ là người đệm đàn phụ họa cho Thôi Vân Dao.
Nàng mặc bộ y phục lụa mỏng, múa nghê thường vũ y uyển chuyển, thu hút mọi ánh nhìn.
Đương nhiên, vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ, đến mức mê mẩn.
Nhưng khi thấy ta khẽ cắn môi, vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-nu-trung-sinh/5.html.]
Sau khi ca múa kết thúc, hắn đưa ta một hộp bánh tinh xảo:
“Ta giữ riêng cho nàng, nếm thử đi.”
Ta che mặt bằng tay áo, giả vờ đưa vào miệng nhưng lại lặng lẽ giấu vào trong tay áo.
Hắn thấy thế thì vui mừng:
“Lát nữa ta sẽ đưa nàng du ngoạn trên hồ, phong cảnh rất đẹp, nàng sẽ thích cho xem.”
Ta e lệ gật đầu, hắn kích động đến mức cười không ngừng.
Thôi Vân Dao thấy Vu Minh Dương chăm sóc ta ân cần như vậy, giận đến nghiến răng.
Nàng ta càng quyết tâm không thể để thua ta.
Sau bữa tiệc, nàng viện cớ thay quần áo rồi tìm đến hậu viện, “vô tình” bước vào thư phòng của tiểu vương gia.
Dù ngượng ngùng nhưng vẫn dũng cảm.
Nàng cùng tiểu vương gia từ chuyện múa nghê thường vũ y, lại nói đến tam tòng tứ đức, rồi đến quốc gia đại sự, câu chuyện rất hợp ý.
Ta biết rằng tất cả những điều này đều là do phụ thân dạy nàng ta để phù hợp với sở thích của tiểu vương gia.
Tiểu vương gia hiểu được tâm tư của nàng, hứng khởi hỏi:
“Ta nghe nói Thôi đại tiểu thư và Tạ thế tử rất tâm đầu ý hợp. Nay thế tử bị thương, tiểu thư chẳng lẽ lại có lòng chán ghét?”
Thôi Vân Dao che mặt bằng khăn tay, mắt đỏ hoe:
“Trên đời này có cô gái nào không thích một nam tử tài giỏi phong độ, thế tử nay bị hỏng cả hai chân và mặt đầy sẹo, chỉ nhìn thôi cũng ám ảnh đến mức gặp ác mộng.
“Hơn nữa, thế tử nói muốn báo đáp ân tình chỉ vì một bộ y phục ướt trong đám cháy và muốn ép ta phải gả cho hắn.
“Thật sự, một người như hắn chỉ làm ta sợ hãi.”
Tiểu vương gia gật đầu:
“Nói vậy, Thôi tiểu thư không muốn gả cho Tạ thế tử?”
Thôi Vân Dao đỏ mặt, nhìn tiểu vương gia:
“Nếu ta muốn gả, cũng phải là một người tài văn võ song toàn như vương gia, dù chỉ làm thiếp cũng tốt hơn là làm thiếp thân bà tử cho một người tàn phế.”
Ta nhìn Tạ Chiêu, người mặt đanh lại, ngồi trên xe lăn cạnh ta, cũng thấy Tạ mẫu và Tạ Tinh Nguyệt đang giận đến đỏ cả mắt, trong lòng không khỏi hả hê.
Kiếp trước, sự khinh thường và sỉ nhục mà họ đã dành cho ta, giờ đây đều đổ lên đầu Tạ Chiêu, khiến hắn mất hết tự tôn.
“Đưa ta đi, mau đẩy ta ra ngoài.”
Hắn gào thét, gần như cầu xin người hầu đưa hắn ra khỏi sân.
Vì quá vội vàng, hắn ngã khỏi xe lăn, nằm trên đất.
Hắn điên cuồng chống tay cố đứng dậy nhưng chỉ kéo lê hai chân cụt, bò trên mặt đất trong dáng vẻ thê thảm.
Thậm chí, quận chúa nhát gan cũng hoảng sợ thét lên:
“Mẹ, con… sợ.”
Cả người Tạ Chiêu run lên, không còn sức chống đỡ, ngã mạnh xuống đất.
Hóa ra, sự nhục mạ và khinh thường cũng khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Vậy thì kiếp trước, khi người nhà hắn tùy ý nhục mạ ta, hắn sao có thể thản nhiên nói: “Chỉ là vài lời nói thôi, làm gì được ngươi chứ.”
Những người hầu nhanh chóng chạy đến, cùng với Tạ mẫu và Tạ Tinh Nguyệt giúp đỡ hắn rời khỏi sân trong thảm cảnh.
Nếu không nhìn nhầm, trong đôi mắt tuyệt vọng nhắm chặt của hắn, hai hàng nước mắt tủi hờn lặng lẽ chảy xuống.