Tiểu Thư Mèo Và Vương Gia Chó - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-09-29 04:11:10
Lượt xem: 4,102
"Cái gì? Lạc An Vương?" Lý Dung Dung từ sau lưng ta thò đầu ra, giả bộ hả hê: "Biểu tỷ, giờ phải làm sao đây? Tỷ làm vỡ đồ của Lạc An Vương rồi."
Ta cúi đầu nhìn món đồ bằng lưu ly hình mèo hoa vỡ thành hai mảnh, lòng có chút bàng hoàng.
Con mèo này, trông giống hệt con mèo mà ta từng nhập vào.
Gần như chẳng khác gì.
"Tiểu thư."
Ngân Bình lo lắng gọi ta.
Ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lý Dung Dung: "Là ngươi đẩy ta."
"Ta đâu có đẩy tỷ."
Lý Dung Dung chớp mắt: "Tỷ hỏi thử người làm xem, ai đã đụng vào hắn?"
Ta vừa định mở miệng, thì nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ trên cầu thang.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều vô thức im lặng.
Người đến mặc áo bào gấm màu tía, đầu đội kim quan, đôi mắt đào hoa khẽ liếc xuống, tỏa ra khí chất cao quý.
"Nghe nói, có kẻ làm vỡ đồ của bổn vương?"
"Vương gia tha tội!" Người làm quỳ rạp xuống cầu xin: "Là tiểu thư này va vào thảo dân..."
Lạc An Vương Tề Cẩn nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hắn dừng trên người ta, như đang dò xét.
Ta nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn, rồi hắn chậm rãi bước đến bên cạnh.
"Là ngươi va phải?"
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chỉ cần đối diện với hắn, trong đầu ta lại không thể kìm nén những ký ức về ba năm hoang đường và sâu sắc ấy.
Ta chỉ có thể cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Là dân nữ va phải, nhưng vị Lý tiểu thư này đẩy dân nữ, nên dân nữ mới va vào."
"Biểu tỷ, sao tỷ lại nói vậy?" Nước mắt của Lý Dung Dung chực trào ra: "Dù tỷ không thích ta, cũng không cần vu khống ta như thế chứ."
"Rõ ràng là cô nương đụng vào tiểu thư nhà ta."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngân Bình không nhịn được, khẽ bực dọc.
Nghe thấy vậy, Lý Dung Dung khóc còn thê lương hơn: "Các ngươi là chủ tớ một lòng, tự nhiên nói gì chẳng được..."
Tề Cẩn quay đầu nhìn nàng ta.
Ánh mắt hắn thẳng thắn, thậm chí có phần vô lễ.
Lý Dung Dung bị ánh mắt ấy nhìn đến mức hoảng sợ, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
"Bổn vương cho rằng, ngươi đang nói dối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-meo-va-vuong-gia-cho/phan-3.html.]
Giọng hắn không nhanh không chậm, thậm chí mang theo chút ý cười, nhưng Lý Dung Dung lại cảm thấy kinh hãi.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ, trông thật đáng thương.
"Nhưng ngươi bảo bổn vương nói ra lý do, bổn vương lại không có."
Tề Cẩn đưa tờ giấy trong tay ra: "Ngươi làm vỡ món lưu ly hình mèo hoa mà bổn vương vừa mua, đây là hóa đơn của Trân Bảo Các, ngươi chỉ cần bồi thường theo giá gốc là được."
Lý Dung Dung cầm lấy tờ giấy, vừa khóc vừa chạy đi.
Ta đứng yên tại chỗ, chờ cơn xúc động dịu đi, rồi xoay người cảm tạ hắn.
"Tô tiểu thư không cần khách sáo."
Khi đi qua món lưu ly hình mèo vỡ nát, Tề Cẩn khẽ dừng lại một chút.
"Tô tiểu thư cảm thấy con mèo lưu ly này thế nào?"
Ta cung kính đáp: "Đồ mà Vương gia chọn tất nhiên là tuyệt hảo."
Tề Cẩn khẽ cười: "Trước đây, bổn vương từng có một con mèo hoa, còn đẹp hơn cả con mèo lưu ly này."
Nói xong, hắn không quan tâm phản ứng của ta ra sao, liền quay người dẫn theo tùy tùng bước lên lầu.
Rời khỏi Trân Bảo Các, ta không còn chút hứng thú nào để tiếp tục dạo phố.
Ta gọi phu xe quay ngựa trở về phủ Thượng thư.
*
Trên tầng cao nhất của Trân Bảo Các.
Tề Cẩn cúi đầu nhìn theo chiếc xe ngựa đã rẽ vào con hẻm nhỏ và biến mất khỏi tầm mắt, đôi mắt hắn khẽ nheo lại.
"Chủ nhân hôm nay vì sao lại giúp cô nương đó?"
Vị thị vệ bên cạnh không hiểu, hỏi.
Trong mắt hắn, chủ nhân của mình chưa bao giờ là người nhiệt tình hay ra tay giúp đỡ ai.
"Ngươi không thấy rất giống sao?"
"Giống gì?"
"Ánh mắt của Tô tiểu thư kia, rất giống với con mèo hoa vô tâm mà ta từng nuôi."
Thị vệ ngẩn ra, im lặng không nói thêm gì.
Dù là thân cận bên cạnh Lạc An Vương, nhưng đôi khi hắn cũng khó mà đoán được suy nghĩ của chủ nhân.
Lúc con mèo hoa kia đột nhiên mất đi sự sống, tuy chỉ vài giây sau nó sống lại một cách kỳ diệu, nhưng chủ nhân khăng khăng rằng đó không phải là con mèo ban đầu nữa. Hắn nói rằng con mèo trước đã bỏ trốn.
Cứ như thể bị ma ám vậy.
Sự thật rành rành trước mắt, nhưng chủ nhân vẫn không chịu tin.
Giờ lại nói rằng Tô tiểu thư kia giống mèo...
Thị vệ liếc nhìn Lạc An Vương một lần nữa, rồi chọn cách tiếp tục im lặng.