Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÀ ANH LUÔN DÀNH CHO EM - C18-end

Cập nhật lúc: 2024-10-06 04:13:24
Lượt xem: 650

Trên bông hồng trắng có một tấm thiệp dán, có chữ viết nghiêng của Tần Tiếu:

 

[Lâm Mạn, cuối cùng tôi vẫn không thể đánh bại chính mình.

 

Nhưng tôi tin rằng cô sẽ gánh vác phần của tôi, tiến về phía trước.

 

Kiếp sau chúng ta gặp nhau sớm hơn nhé?

--Người bạn mãi mãi của cô: Tần Tiếu^_^--]

 

……..

 

Mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt tươi cười ở dòng cuối cùng rất lâu.

 

Chữ viết dần dần mờ đi, không thể nhìn rõ được gì nữa.

 

21.

 

Rất lâu sau đó.

 

Chuyến lưu diễn toàn quốc kết thúc.

 

Tôi nói với Trần Tư Đình rằng đã gửi sơ yếu lý lịch của mình cho một vũ công mà tôi yêu thích ở nước ngoài.

 

Sơ yếu lý lịch đã được phê duyệt, cô ấy đồng ý cho tôi tham gia đoàn múa, nhưng tôi sẽ phải bắt đầu với tư cách là một người mới.

 

Trần Tư Đình không hiểu.

 

"Cuộc sống của em ở Trung Quốc bây giờ không tốt à?"

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Làm lại từ đầu nghe có vẻ đơn giản nhưng có quá nhiều thứ phải học, sẽ rất mệt mỏi”.

 

…….

 

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh.

 

Ánh mắt Trần Tư Đình dần dần đỏ lên: "Em đang cố tránh mặt anh à? Việc anh thích em có gây phiền phức gì không?"

 

Tôi lắc đầu: “Tư Đình, em chưa bao giờ nghĩ thích một người là xấu hổ.”

 

“Khi bắt đầu cuộc hôn nhân đầu tiên, giống như nhiều người khác, em cảm thấy tình yêu phải là điều quan trọng nhất trên đời.”

 

"Nhưng bây giờ, em đã ly hôn một lần, có một đứa con."

 

"Em vẫn cảm thấy tình yêu rất quan trọng, nó kết nối em tới với mọi người.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-ma-anh-luon-danh-cho-em/c18-end.html.]

“Những việc lớn nên làm đều đã hoàn thành, nhưng em thấy vẫn chưa hài lòng.”

 

“Ngoài tình yêu và hôn nhân, em còn nhiều việc phải làm. Tình yêu rất quan trọng, nhưng nó không thể ngăn cản em.”

 

"Em chỉ muốn đi theo một con đường, con đường mà em khao khát nhất."

 

Trần Tư Đình hỏi: "Em đi mấy năm?"

 

"Ít nhất cũng phải ba năm."

 

Trần Tư Đình im lặng một lúc lâu: "Ông nội anh bị bệnh, mấy năm nay, anh không thể cùng em ra nước ngoài."

 

“Em tự đi là được rồi.”

 

"Chăm sóc bản thân thật tốt đấy."

 

"Ừ."

 

Trần Tư Đình tiếp tục nói: "Anh sẽ không đợi em."

 

Tôi: "Được, không đợi."

 

Chúng tôi không nói gì nữa.

 

Nước mắt từ từ rơi xuống từ đôi mắt của Trần Tư Đình.

 

Mí mắt anh đỏ bừng, không thể mở được nữa.

 

Trần Tư Đình nhắm mắt lại, cúi người ôm chặt tôi: “Em còn nhớ lời anh nói không?”

 

"Cái gì?"

 

"Em có hàng trăm cơ hội để từ chối anh."

 

Trần Tư Đình đứng dậy, lau nước mắt, nở nụ cười quen thuộc.

 

"Đi đi, Lâm Mạn."

 

“Nếu đó là điều em muốn thì cứ tiếp tục và đừng nhìn lại.”

 

“Bởi vì anh thích, chính là con người em.”

 

[HOÀN]

 

 

Loading...