TÌNH YÊU MÙ QUÁNG - Chương 7 - End
Cập nhật lúc: 2024-08-17 06:08:17
Lượt xem: 322
Tạ Viễn chưa bao giờ có thói quen gọi cho tôi lúc nửa đêm.
Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi của anh ấy tối hôm ấy, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
Mấy hôm nay đội cổ vũ của trường diễn tập, quản lý ký túc xá thường để cửa mở đến hai giờ sáng.
Tôi chạy ra từ cửa phụ, thấy Tạ Viễn dựa vào một cái cây.
Đầu anh cúi xuống, lơ đãng, trông rất bình thản.
Tôi chạy nhanh đến, "Sao khuya rồi anh còn tới đây thế?"
Đến gần hơn, cuối cùng tôi cũng ngửi thấy hương bạc hà trên người anh, lẫn với mùi rượu.
Tạ Viễn cử động, anh nâng mặt tôi lên.
"Nhớ em."
Dứt lời, anh không nói thêm gì mà cúi xuống hôn tôi.
Ánh trăng xuyên qua ngọn cây, rải những ánh bạc lốm đốm trên mặt đất.
Bóng tôi được cái bóng cao lớn của anh bao phủ, bị che khuất hoàn toàn.
Tôi biết mà, chắc chắn tâm trạng anh đang tệ lắm.
Khi vui, Tạ Viễn không bao giờ uống rượu.
Tôi lại bị anh ấy hôn đến sưng cả môi, rúc mình trong lòng anh và hỏi:
"Anh thấy đỡ hơn chưa? Em cảm giác tối nay anh có vẻ khó chịu. Nếu không ổn thì em có thể cho anh ôm thêm một lúc nữa, đằng nào dì quản lý đến hai giờ mới đóng cửa."
Tạ Viễn nhéo má tôi, "Hứa Lộc."
"Hửm?"
"Sao em ngoan vậy?"
Chuyện tình của tôi và Viễn cuối cùng cũng không giấu được.
Ai đó đã đăng ảnh chúng tôi hôn nhau lúc nửa đêm lên trang của trường.
Tạ Viễn thì không sao, nhưng các bình luận về tôi thì không hay ho gì.
"Ai nói Hứa Lộc ngốc, người ta khôn vãi cả ra."
"Lý Tuân không dựa vào được thì cô ta đổi người khác để dựa vào, lúc nào chả có mấy đứa lắm tiền mà ngu sẵn sàng chi tiền cho cô ta."
Thực ra tôi chẳng bao giờ để tâm đến những lời đó.
Bạn cùng phòng tôi cũng ngầm hiểu mà chặn tất cả các bài đăng.
Nhưng đến ngày thứ ba sau khi chuyện xảy ra, giáo viên trường đột nhiên gọi tôi đến.
Vừa vào văn phòng, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Toàn thân tôi lập tức run rẩy.
Trước khi tôi kịp chạy đi, thầy gọi tôi lại.
"Hứa Lộc, vào gặp phụ huynh em đi."
Từ xa, tôi đã ngửi thấy mùi rượu và t.h.u.ố.c lá nồng nặc trên người bố tôi.
Tôi run rẩy dịch nửa người ra, nhìn mặt bố tôi, "Sao bố lại đến đây?"
Ông ta đứng dậy từ ghế sofa, "Nghe nói mày có bạn trai giàu lắm hả?"
"Không có."
Ông ta lấy ảnh ra, "Giỏi nhỉ, dám lừa bố mày?"
Ông ta giơ tay định bắt tôi, nhưng bị thầy giáo ngăn lại.
"Thưa anh, xin chú ý không được động tay động chân. Trường chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho sinh viên."
"Mày cút ra, tao dạy con gái tao, không phải việc của mày."
Văn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Tôi sợ hãi, ra sức lùi lại, đột nhiên có một giáo viên chắn trước mặt tôi: "Tạ Viễn, ở đây."
Theo tiếng động, tôi thấy Tạ Viễn đang vội vã chạy tới.
Sau lưng anh còn có hai c.ảnh s.át.
Bố tôi vừa thấy c.ảnh s.át, lập tức kích động hét lên.
Ông ta nhanh chóng chộp lấy cây kéo trên bàn, kề vào động mạch cổ, kích động hét lên.
"Không ai được ép tao, nếu không tao sẽ không khách khí nữa đâu!"
"Dù sao mạng tao cũng rẻ mạt, Hứa Lộc, nếu hôm nay mày không cho tao mượn tiền, thì cứ nhìn bố mày ch.ết đi."
Lời ông ta mang theo chút gì đó hung tợn, dường như muốn dùng cách cực đoan này ép tôi phải khuất phục.
"Tao sẽ khiến mày bị cả cái trường này đ.â.m chọc, chỉ trích."
Tôi tức giận run rẩy, "Vậy thì ch.ết đi."
Trước khi tôi đi học, họ đã lấy hết tiền của tôi, khiến tôi suýt nữa không thể vào học.
Từ đó, tôi cắt đứt quan hệ với họ, quyết tâm phân rõ giới hạn.
Tôi thật sự không hiểu, họ biết tôi đang hẹn hò với Tạ Viễn bằng cách nào.
Kết quả là, sau khi tôi nói xong, bố tôi thực sự ra tay.
Ông ta vung kéo, cứa mạnh vào cổ mình, các thầy cô ùa vào can ngăn.
Vài phút sau, bố tôi m.á.u me đầy mình bị khiêng ra ngoài.
Tôi ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Tạ Viễn ôm tôi vào lòng, "Không sao, cứ khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn."
Đây là lần đầu tiên trong ba năm đại học tôi sụp đổ tinh thần.
Tôi ôm Tạ Viễn khóc nức nở.
Nước mắt nước mũi dính đầy người anh.
Bố tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nhờ các thầy cô đã đánh chệch lưỡi dao, không cắt trúng động mạch chính, nên bố tôi thoát ch.ết.
Vì nằm viện, các chủ nợ nghe tin tìm được ông ta.
Nghe nói bố tôi đã bị các chủ nợ kiện ra tòa, dính líu đến cờ bạc, có thể vào t.ù.
Mẹ tôi gọi điện cầu xin nhưng tôi đã chặn số của bà.
Một tuần sau vụ việc đó, Tạ Viễn không rời tôi nửa bước.
Anh chăm tôi ăn uống đủ ba bữa mỗi ngày.
Trưa hôm đó, bạn cùng kí túc tôi đột nhiên xông vào, "Bé Lộc, tớ nghi có ai đó đứng đằng sau xúi bẩy đấy."
Cậu ấy gửi bài đăng cho tôi, "Mấy hôm trước khi bố cậu đến gây sự, nhiều bạn trong trường còn đồng cảm với cậu, nói sẽ tổ chức quyên góp, giúp cậu mời luật sư kiện bố cậu. Kết quả hôm nay đột nhiên xuất hiện một nhóm nói cậu bất hiếu, vô tình, đủ các lời lẽ khó nghe."
Tạ Viễn nghe xong, quay sang nhìn bạn cùng phòng của tôi: "Cho tôi xem được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-mu-quang/chuong-7-end.html.]
Bạn tôi đưa điện thoại cho anh.
Tạ Viễn đọc qua một lượt, "Quả thật có vấn đề."
Tôi báo c.ảnh s.át ngay hôm ấy.
Chẳng mấy chốc, sự việc đã có kết quả.
Người bôi nhọ tôi là do Chu Tụng Tụng tìm đến.
Vốn chỉ cần xin lỗi là xong, nhưng Chu Tụng Tụng lại cương quyết từ chối.
"Tôi nói đúng sự thật, chẳng phải cô nói bố mình đi ch.ết đi à?"
Trước thái độ này, c.ảnh s.át chỉ có thể hòa giải.
Nhưng ngày hôm sau, lại có tin mới.
Chuyện bố tôi t.ự s.át là do Chu Tụng Tụng xúi giục.
Có bằng chứng tin nhắn rõ ràng.
Chuyện tôi và Tạ Viễn hẹn hò cũng do Chu Tụng Tụng nói cho bố tôi.
Cô ta nói chỉ cần bố tôi cương quyết, thì lo gì không lấy được tiền.
Chu Tụng Tụng thấy bằng chứng, thái độ ngay mềm đi ngay lập tức, khóc lóc biện bạch:
"Tôi chỉ muốn Tạ Viễn nhìn rõ gia đình cô ta thế nào, để sớm chia tay mà thôi."
"Tôi không có ác ý, xin lỗi, Hứa Lộc, tôi sai rồi, cô tha thứ cho tôi được không?"
C.ảnh s.át lập tức còng tay cô ta, "Xúi giục người khác t.ự s.át, cô nghĩ là chuyện nhỏ sao? Cô gái, việc này phải ngồi tù đấy."
Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Tạ Viễn tốt nghiệp.
Anh bận rộn lo việc kinh doanh của gia đình.
Còn tôi sắp thi cao học, ngày nào cũng bận gần chếc.
Không đọc sách thì cũng đang trên đường đến nơi đọc sách.
Không còn Lý Tuân vướng víu, tôi thấy mình mập lên thấy rõ.
Mỗi ngày ôm chục quyển sách, từ phòng ký túc xá đến thư viện mà không cảm thấy mệt.
Sau đó tôi nghe nói, Lý Tuân đã ra nước ngoài.
Trước khi đi hắn ta gửi cho tôi một khoản tiền, kêu là bồi thường cho tôi.
Tôi dùng số tiền đó đóng học phí lớp ôn thi cao học, từ đó không còn liên lạc với hắn ta nữa.
Chớp mắt đã đến năm cuối.
Khi tôi ôm một chồng sách dày bước ra, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Hầu hết các sinh viên trong trường đã về nhà nghỉ đông.
Chỉ còn tôi, vẫn đang thức đêm chiến đấu.
Dù là xét tuyển hay thi tuyển vào cao học thì cạnh tranh đều rất khốc liệt.
Tôi thức cả đêm, mới giải quyết xong một phần khó gặm trong sách.
Lúc này bước đi trong trời tuyết, đầu hơi quay quay.
Sắc trời đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
Tuyết rơi dày đặc.
Tôi thấy đằng xa có một chiếc siêu xe đang đậu.
Có chút quen thuộc, giống chiếc mà Lý Tuân thường lái.
Nhưng Lý Tuân đã ra nước ngoài một năm trước, dù có về ăn tết, tôi cũng không nghĩ hắn ta lại điên đến mức nửa đêm chạy đến sân trường vắng tanh để khoe xe.
Vì vậy tôi lê bước chân mệt mỏi, đi qua chiếc siêu xe đó.
Phía trước là xe của Tạ Viễn.
Trong đêm tuyết, đèn xe chiếu vào khoảng không phía trước sáng rực như ban ngày.
Tôi chạy nhanh đến, mở cửa xe, chui vào ghế phụ.
Đặt chồng tài liệu dày xuống đất, tôi mới thở phào một hơi.
Tạ Viễn đưa cho tôi một cốc trà sữa nóng.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, tôi phấn khởi hỏi: "Tối nay anh cũng không về nhà à?"
Tạ Viễn cười, khuôn mặt đã có vẻ chín chắn và sắc bén của một doanh nhân trẻ.
"Không về, anh và em đón giao thừa với nhau."
Tôi đeo một cái khăn quàng cổ dày, quay đầu nhìn Tạ Viễn với chút khó khăn,
"Vậy chúng ta về nấu cháo, lần trước anh làm tỏi ngâm chắc cũng ăn được rồi, nhưng có lẽ em phải ngủ một lát đã, mệt quá. Anh nhớ gọi em dậy xem Xuân Vãn nhé."
Dù chương trình Xuân Vãn mấy năm nay ngày càng nhàm.
Tôi vẫn luyên thuyên hết việc lớn tới việc nhỏ.
Tạ Viễn khởi động xe, hiếm khi không đáp lại tôi.
Tôi nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Phát hiện Tạ Viễn đang chăm chú nhìn chiếc siêu xe kia vì lý do nào đó.
"Anh cũng thấy nó giống phải không?"
Tôi ghé sát lại, định nhìn nó lần nữa.
Tạ Viễn cười, đẩy tôi ngồi lại ngay ngắn, "Không phải muốn chợp mắt à? Anh sẽ lái cẩn thận."
"Ừm, đúng rồi."
Tôi ngáp, thấy Tạ Viễn đã mở máy sưởi trước mặt tôi.
Thúc giục cơn buồn ngủ mà tôi đè nén đã lâu.
Tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình không thức xem Xuân Vãn được rồi, có lẽ tôi sẽ ngủ một giấc đến năm mới luôn. Hy vọng năm sau sẽ là một năm tốt lành.
Tạ Viễn thu hồi ánh mắt lạnh lùng sắc bén, lái xe vào màn tuyết rơi đầy trong đêm giao thừa.
Trong bãi đỗ xe một lần nữa bị đêm đen nuốt chửng.
Khuôn mặt của chàng trai lại trở về với bóng tối.
Lý Tuân thở ra một hơi, xóa đi dòng tin nhắn trên điện thoại:
"Hứa Lộc, năm mới vui vẻ."
( Hết )