Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:52:11
Lượt xem: 104

Hoa Chiêu nở nụ cười: "Cháu là một người phụ nữ nông thôn, không có bản lĩnh gì, tại sao có thể có chuyện nhờ cháu được? Thím nhất định là tìm lộn người rồi, chờ một lát mẹ chồng tôi quay lại rồi, ngài trực tiếp nói với bà ấy là tốt rồi."

Cô không tiếp lời.

Bà Văn cũng không để ý cô tiếp hay không tiếp, phối hợp nói ra: "Cũng không biết chị dâu cháu đã cùng cháu nói chưa, cha con bé thân thể không tốt, gần đây càng là bệnh đến dậy không nổi, mỗi ngày toàn thân khó chịu, bệnh viện cũng không có cách nào.

"Nhưng là từ khi uống cái rượu thuốc màu xanh kia của cháu ngâm, bệnh của ông ấy đã tốt rồi hơn phân nửa, cũng có thể xuống đất rồi, người cũng có tinh thần rồi, chúng ta đang muốn đến thăm để cảm tạ cháu, ai biết cái bình rượu kia uống xong, ông ấy thoáng cái lại không được, lại nằm trở về.

"Cho nên lần này thím là đến xin thuốc đấy, cái rượu thuốc kia của cháu, có thể cho cha của chị dâu cháu mấy bình? Thật sự không được, một bình cũng được." Bà Văn một hơi nói ra.

Cái rượu thuốc kia hoá ra là phải pha loãng để uống, trước kia thật sự quá lãng phí. Hơn nữa muốn nhiều hơn bà ta sợ Hoa Chiêu không cho, trước xin một bình, uống xong lại nói sau.

Hoa Chiêu ngẩn cả người, cô thật sự không biết, cha Văn Tịnh đã uống qua cái rượu thuốc kia rồi, uống của ai?

Nghĩ cũng biết là của Diệp Danh đấy.

Nhưng là Diệp Danh cho tới bây giờ cũng chưa nói qua.

Diệp Danh cùng Văn Tịnh mâu thuẫn, cùng Văn gia mâu thuẫn, anh cũng chưa bao giờ nói với người ngoài, chính mình khó chịu là được rồi, không cần lại để cho cả nhà đi theo anh cùng một chỗ khó chịu.

Hoa Chiêu im lặng một thoáng, Diệp Danh chủ động cho hay sao?

Nghĩ kỹ Văn Tịnh đoạn thời gian trước muốn nói lại thôi…Chắc có lẽ không.

Nếu như là Diệp Danh chủ động cho đấy, cho một lọ liền cũng không keo kiệt bình thứ hai, cha vợ là người thân cận đấy, như cô, cũng có thể đem thứ tốt lấy ra chia sẻ cho cả nhà chồng.

Đương nhiên cũng là bởi vì Diệp gia thực sự rất tốt.

Cùng lý do đó, Văn gia nếu cũng tốt như vậy, chút yêu cầu ấy căn bản không cần đến trước mặt cô. Dù sao cô đã đem bình rượu thuốc đều cho Diệp gia rồi, hơn nữa nói cho bọn họ biết toàn quyền xử lý, không cần nói với cô, bọn hắn muốn cho ai thì cho.

Đã không phải Diệp Danh chủ động cho đấy…

"Yêu cầu này của thím, cháu xác thực không làm được, cái rượu thuốc kia hiện tại cũng không ở chỗ cháu nữa rồi, đều ở trong tay ông nội Diệp Thâm, nếu thím muốn, hãy tìm ông ấy." Hoa Chiêu trực tiếp cự tuyệt.

Bà Văn không nghĩ tới cô cự tuyệt được dứt khoát như vậy, vẻ mặt đau khổ nhất thời không biết nên nói cái gì.

Văn Nhược mở miệng: "Trong tay cô một chút cũng không có? Bảo bối như vậy làm sao có thể đều cho người khác?"

Trong lòng cô ta, cha mẹ chồng tất nhiên là người khác. Nếu cô ta có thứ tốt như vậy, đừng nói cha mẹ chồng rồi, cha mẹ đẻ đều không có phần, cô ta nhất định chính mình trông coi thật tốt.

Hoa Chiêu nhìn hai mẹ con này, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bất quá người ta nói đúng, thực thứ tốt cô cũng sẽ không dễ dàng cho người khác, cũng tỷ như rượu ngâm nhân sâm vạn năm, vẫn còn trong tay cô đấy, Diệp gia lấy đi chỉ là rượu màu xanh lá đấy.

Đến tinh chất màu vàng ít ỏi kia, Diệp Danh vẫn luôn không hỏi cô xuất xứ, cô cũng không có giải thích. Diệp gia cũng không có người đến hỏi qua, không biết bọn họ là không muốn hỏi, hay là Diệp Danh căn bản không nói cho bọn họ biết.

Nhớ tới Diệp Danh, lại nhìn người Văn gia trước mắt, Hoa Chiêu cũng thay anh cả mệt mỏi.

Cô không có trả lời vấn đề của Văn Nhược, trực tiếp nằm ở trên giường: "Xin lỗi, cháu đã ngồi đã nửa ngày, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."

"Cô!" Văn Nhược tức giận, không nghĩ tới cô ta cũng dám cùng các cô làm kiêu! Đang ở trước mặt khách nhân nghỉ ngơi không nói, đến lời của cô ta cũng không nói trở lại, thật sự là bị Diệp gia làm hư rồi!

"Tất cả mọi người đều là thân thích, chỉ một lọ rượu thuốc, vẫn là dùng để cứu mạng đấy, cô sao có thể keo kiệt như vậy! Thật không biết thông cảm!"

Giọng cô ta rất lớn, trực tiếp đem hai bảo bảo làm tỉnh lại rồi, kinh hoảng sửng sốt một chút, lập tức khóc lớn.

Hù đến đứa nhỏ rồi!

Hoa Chiêu lập tức nổi giận.

"Tôi còn chưa thấy qua người đến thăm tống tiền còn nói đến hùng hồn như vậy, giống như người khác thiếu tiền cô vậy, hôm nay xem như biết thêm kiến thức!"

Câu nói đầu tiên làm cho hai mẹ con Văn gia xấu hổ.

Cô ta cũng dám nói các bà là đến tống tiền!

"Đồ của tôi, tôi nguyện ý cho ai tựu cho người đó! Hôm nay tôi liền lên tiếng, cái rượu thuốc kia cho ai cũng không để cho các người! Đi thong thả không tiễn!"

Hoa Chiêu nói xong cũng đi trấn an hai đứa nhỏ.

Nghe được tiếng khóc kinh thiên động địa của hai đứa nhỏ, Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư lập tức lao đến, đằng sau đi theo Trương Quế Lan cùng bốn đứa nhỏ.

Đến Hoa Cường cùng Diệp Thâm đang đánh cờ ở hậu viện cũng chạy tới.

Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy hai đứa nhỏ khóc đến dắt cổ như vậy, trước kia bọn nhóc dù là đói đến cáu kỉnh rồi, cũng chỉ là khóc trong cổ họng hai tiếng, có người quản liền lập tức im miệng, mới không lãng phí cái khí lực kia.

Lúc này bọn họ xem như thêm kiến thức về tiếng khóc của hai bảo bảo rồi.

"Làm sao vậy, đây là?" Miêu Lan Chi đau lòng mà ôm qua một đứa bé liên tục dụ dỗ, nhưng là vừa dụ dỗ một chút bảo bảo trong tay đã bị Diệp Thâm động tác thuần thục mà cướp đi.

Nhìn tiểu nha đầu khóc đến thở không ra hơi, mặt đỏ rần, anh cảm giác lòng của mình đều nhăn thành một đoàn.

Diệp Thâm lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con Văn gia, trừ hai người, còn có thể là ai!

"Chúng ta cũng không chạm vào bọn hắn ah, một ngón tay cũng không nhúc nhích, trẻ sơ sinh tỉnh ngủ sẽ khóc, rất bình thường." Văn Nhược trông thấy ánh mắt của Diệp Thâm nhanh chóng giải thích.

Cô ta còn trừng Hoa Chiêu cùng đứa bé trong n.g.ự.c cô, hai đứa bé này cũng quá yếu ớt rồi, người lớn nói chuyện cũng có thể hù đến!

Như đứa nhỏ nhà cô ta, cô ta cùng Lý Đồng NGAO NGAO cãi nhau cũng không tỉnh đấy.

Đó là, từ nhỏ rèn luyện ra rồi.

"Đoán chừng là đói bụng, tiểu Hoa ah, con nhanh cho bọn nhỏ ăn." Miêu Lan Chi nói với Hoa Chiêu, nhưng thật ra là đang đuổi người.

Người ta muốn cho đứa nhỏ ăn rồi, ai còn không biết xấu hổ mà đứng đấy?

Nhưng là hai mẹ con Văn gia chính là người không biết xấu hổ.

Mục đích chưa có đạt tới đâu, không thể đi. Một bình 1500, 2000, thậm chí thêm nữa..., muốn mấy bình chính là một căn phòng lớn! Chạy đi đâu?

Một cám dỗ lớn như vậy đang ở phía trước, Hoa Chiêu có nói khó nghe hơn nữa, các bà cũng có thể nghe.

Hoa Cường cùng Trương Quế Lan nhìn hai đứa bé không phải bị thương, mà là không biết nguyên nhân gì phát giận rồi, bây giờ đang ở trong n.g.ự.c cha mẹ, tiếng khóc đã chậm rãi nhỏ hơn, an tâm thoải mái đi ra ngoài rồi, bất quá thời điểm ra đi đều nhìn hai mẹ con Văn gia một con mắt.

Hai người kia vậy mà vẫn bất động? Giả bộ như nghe không hiểu? Miêu Lan Chi tức giận, nói thẳng: "Con dâu tôi muốn cho hai đứa nhỏ ăn rồi, các người về trước tránh đi một chút."

"Tất cả mọi người đều là nữ nhân, còn sợ xem à? Có cái gì tốt mà lảng tránh đấy." Bà Văn vừa cười vừa nói.

"Thật xấu hổ, tôi là người rất chú trọng, ngoại trừ người đàn ông của tôi, ai cũng không thể xem!" Hoa Chiêu mở miệng nói.

Những lời này có chút "Thô tục", trong phòng những người khác đều đỏ thẫm mặt, Diệp Thâm cũng có chút ngượng ngùng rồi.

Kết quả hai mẹ con Văn gia vẫn đang ngồi bất động.

Miêu Lan Chi đi qua trực tiếp kéo bà Văn, đem người đẩy đi ra rồi.

Văn Nhược bị Diệp Thâm nhìn chằm chằm xuống, cũng không dám ngây người, xám xịt mà đi ra ngoài rồi.

Mấy người đi rồi, Diệp Thâm lập tức ngồi vào bên cạnh Hoa Chiêu: "Bọn họ muốn làm trò gì?"

"Không có việc gì, chính là hô to gọi nhỏ đấy, hù đến đứa nhỏ rồi." Hoa Chiêu bỉu môi nói.

"Hai người đó đến có chuyện gì?" Diệp Thâm lại hỏi.

Anh cùng người Văn gia tổng cộng gặp nhau không qúa hai lần, nhưng anh mơ hồ nhớ rõ từng nghe mẹ nói qua, Văn gia không người nào không thích chiếm lợi, đến nhà tất có chuyện, không có việc gì cũng không thể ra về tay không.

Vốn anh còn không tin, ánh mắt anh trai cũng không đến mức kém như vậy a, nhưng là lần này anh xem như có thêm kiến thức rồi, đuổi cũng không đi.

"Nói là muốn mấy chai rượu thuốc." Hoa Chiêu ở chỗ mấy bình tăng thêm ngữ khí.

Thật sự là lớn mặt.

Bên ngoài tình huống về rượu thuốc cô cũng không phải không biết, tuy cô nói mặc kệ, nhưng là Diệp Danh mỗi cuối tuần đều nói với cô một chút về tình hình gần đây.

Đã đưa rượu thuốc cho người nào, đã đạt thành hiệp nghị gì. Thuận tiện phân tích cho cô một chút "xxx", làm cho cô đối với người của Diệp gia cùng thế cục ở thủ đô đã có một chút hiểu rõ.

Đây là đãi ngộ mà Diệp Thư cùng mấy cô gái khác của Diệp gia đều không có.

Mà giá cả bên ngoài chợ đêm, Hoa Chiêu tất nhiên đã biết.

Người ra giá cho Văn gia 1500 đồng, là lừa dối bọn hắn rồi, trên thực tế ngày hôm qua giá tiền đã đến 3000, chỉ có điều có tiền mà không mua được.

Kỳ thật rượu thuốc Diệp gia đưa ra ngoài, cũng không phải là thứ cô đưa cho Diệp gia lúc đó, nếu không, một giọt cũng đáng một ly, bình rượu kia cũng đủ cho bọn họ uống một năm!

Hơn nữa nói như vậy bọn họ một tháng cũng chia không ra 20 bình, cho nên sẽ pha loảng một chút, đưa ra ngoài nồng độ chỉ còn lai một phần tư.

Mặc dù như vậy, tác dụng cũng rất mạnh, như vậy đủ rồi.

Hoa Chiêu cũng muốn cầm cái này để phát tài…Nhưng nghĩ rồi lại thôi, giúp Diệp gia đổi lấy lợi ích, bao nhiêu tiền cũng không mua được đấy.

Hơn nữa 3000, cô cảm thấy quá rẻ rồi. 30 vạn còn không sai biệt lắm ~~ nhưng là cái giá tiền này, tựu là đoán chừng Hạ Kiến Ninh cũng không mua nổi, nói ra, lại bị đánh.

...

Bà Văn bị đẩy đi ra, ngược lại cũng không đối với Miêu Lan Chi khóc lóc kể lể, bởi vì bà ta biết rõ, chiêu này đối với phụ nữ không dùng được, đặc biệt là Miêu Lan Chi, kỳ thật chướng mắt bà ta!

Phi! Không phải là gả cho một người đàn ông tốt ư, bằng không thì ai so với ai cao quý hơn còn không nhất định đây này!

Bà Văn mang theo Văn Nhược đi rồi, trở lại Văn gia, tự nhiên đem Hoa Chiêu mắng một trận.

Hiện tại tuy không phải lúc nghỉ trưa, nhưng mấy người con trai Văn gia lại đủ.

Bọn hắn phải chờ ở đây, bằng không thì mẹ cùng em gái thực mang thứ đó cầm đến rồi, chia như thế nào làm sao bọn hắn biết?

Văn Nhược khẩu vị cũng không nhỏ.

"Cha, làm sao bây giờ?" Văn Minh vội la lên.

Hắn là người cần phòng ở nhất trong cái nhà này đấy, tuy vừa kết hôn chưa đến hai năm, ở gian phòng nhỏ nhất trong nhà, nhưng đã có một đứa nhỏ mấy tháng tuổi, lúc trời tối hắn thật sự cũng bị giày vò đến phát điên…

Văn Đạt nhu cầu cũng không thấp, hắn đã có 2 đứa bé rồi, hơn nữa vợ lại đang mang thai, trong phòng thực sự ở không được, chẳng lẽ lại để cho bọn nhỏ đến ở trong phòng khách? Cái kia nếu để khách đến thăm nhà nhìn thấy sẽ mất mặt chết?

Hắn cũng muốn mua phòng ốc!

Vậy thì rất cần tiền.

Văn Bình kỳ thật cũng bị mấy đứa nhỏ trong nhà nhao nhao đến phiền rồi, cháu trai tuy tốt, nhưng là một nhóm tụ cùng một chỗ, không phải khóc chính là náo, đầu ông ta đều đau.

Ông ta cũng hi vọng được sống thanh tĩnh, đến lúc đó muốn gặp đứa cháu nào, đem hắn một mình nhận lấy ở hai ngày.

"Tôi sẽ vứt cái mặt mo này, đi Diệp gia cầu một cầu." Văn Bình thuộc phái hành động, nói làm liền làm, nhấc chân liền đi.

Mà lúc này, Hoa Chiêu nói bán cho ai cũng không bán cho nhà ông ta..., còn chưa kịp chuyển đạt ra ngoài, cô muốn chờ Diệp Danh đến rồi nói với anh.

Dù sao như vậy cũng không để cho nhà cha vợ anh mặt mũi, cô phải tự mình giải thích một chút mới tốt.

Kết quả Diệp Danh lại đi công tác rồi, phải vài ngày mới trở về.

Văn Bình đi thẳng tới nhà Diệp Chấn Quốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở trước mặt Diệp Chấn Quốc, ông ta là tiểu bối, có thể làm nũng, có thể buông thả, mà cùng người ngang hàng như Diệp Mậu, ông ta xấu hổ. Dù ông ta không biết xấu hổ, cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Diệp Chấn Quốc không có ở nhà. Dù ông ấy đã ngoài 70 tuổi nhưng những người ở cấp độ của họ có thể làm việc cho đến khi không thể làm được nữa hoặc là đến khi không muốn làm nữa, miễn là ông ấy không muốn rút lui, không ai có thể khiến ông rút lui.

Năm 77 dương đã qua, 78 năm đã đến, tương lai càng ngày càng tươi sáng, nhưng con đường này sẽ đi như thế nào, mọi người vẫn còn phải nhắm mắt mò mẫm.

Tất cả những người muốn làm việc đều rất hào hứng và bận rộn.

Bất quá sinh hoạt viên ở lại Diệp gia đã gọi điện cho Diệp Chấn Quốc, nói Văn Bình tới chơi.

Diệp Chấn Quốc nhất thời không có thời gian, nhưng khi bận rộn xong những chuyện trong tay ngày hôm nay, vẫn tan tầm sớm để trở về rồi.

Ông nghĩ đến hỏi Văn Bình một chút xem có chuyện gì, có khả năng giúp đỡ ông sẽ giải quyết, không giải quyết được coi như xong… Sau đó ông phải về nhà xem hai đứa nhỏ!

"Chú Diệp, mấy hôm không thấy, thân thể của chú thật sự là càng ngày càng tốt rồi." Văn Bình nhìn thấy Diệp Chấn Quốc liền khen ngợi.

Diệp Chấn Quốc ha ha cười.

"Thế nhưng mà cháu thì không được, toàn thân bao nhiêu bệnh, hôm nay cố gắng chống đỡ mới có thể tới thăm chú." Văn Bình nói xong còn ho khan hai tiếng.

Ông ta không thấy, ánh mắt của sinh hoạt viên nhìn ông ta lập tức không đúng.

Có bệnh như vậy sao còn đi nhà người ta làm khách đâu này? Lây bệnh cho Diệp lão làm sao bây giờ! Cái người này sao lại không hiểu chuyện như vậy!

Diệp Chấn Quốc liếc nhìn Văn Bình, có chút đoán được hắn hôm nay là muốn làm gì rồi.

Trước kia ngược lại đã quên mấy người Văn gia.

Văn gia xác thực không phù hợp với tiêu chuẩn "Chọn lựa" của bọn họ, nhưng là Văn Bình nha, cha vợ của Diệp Danh…

Văn Bình thấy có hi vọng, không bị cự tuyệt! Lập tức bắt đầu các loại khóc lóc kể lể.

Người đã đến 50 tuổi rồi, còn ở trước mặt ông khóc đến một bả nước mũi một bả nước mắt, không hề có hình tượng khiến người nhìn vừa thương cảm lại khó xử.

"Cái rượu thuốc kia một tháng chỉ có thể ngâm được mấy bình, tháng này đều đã phân ra rồi." Thừa dịp Văn Bình khóc lóc kể lể gián đoạn, Diệp Chấn Quốc nhanh chóng nói ra.

Còn việc gia đình họ phân phối bao nhiêu rượu thuốc thì không ai ở bên ngoài biết rõ.

Trên cơ bản lấy những người nhận được đều sẽ giữ bí mật, chỉ có một hai người là khó giữ được bí mật đấy, cũng là mấy trường hợp cá biệt. Hơn nữa chính bọn hắn cũng không biết Diệp gia phân đi ra mấy bình, đã cho ai rồi, bọn hắn chỉ biết mình đã nhận được.

"Quân đội bạn" là ai? Không biết.

Vẫn bị cự tuyệt? Là không phải mình vừa rồi khóc đến không đủ thảm? Văn Bình hít một hơi, định lại đến một lớp.

Diệp Chấn Quốc xem như sợ ông ta rồi, lại nhìn thời gian, nếu ông không đi sẽ không bắt kịp bữa tối ở nhà Hoa Chiêu rồi.

"Nhưng là tháng này còn thừa lại nửa bình của tôi , có thể cho anh." Diệp Chấn Quốc nói ra.

Rốt cuộc cũng là cha vợ của Diệp Danh, quan hệ thông gia với Diệp gia, ông cũng phải cho Diệp Danh một phần mặt mũi, bằng không thì Văn Bình không lấy được, ông ta sẽ làm phiền Diệp Danh.

Diệp Danh là tiểu bối, đối phó với cha vợ không dễ dàng, ngược lại là dễ để người ta mượn cớ.

Văn Bình hai mắt sáng ngời, thành công! Tháng này đã có, tháng sau còn…

"Chỉ có nửa bình ah, tháng sau cũng chưa có." Diệp Chấn Quốc nửa thật nửa nói giỡn: "Anh cũng không thể từ ông già như tôi đoạt khẩu phần lương thực."

"Vậy chú lấy từ người khác cho cháu đều đặn mỗi tháng một lọ chẳng phải rất tốt sao? Cháu cũng không đoạt của chú đấy!" Văn Bình cười ha hả nói.

Dù sao là không cần tiền đấy, cho ai mà không cho? Nhưng ông ta là cha vợ của Diệp Danh đấy!

Diệp Chấn Quốc trên mặt vẫn cười nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh xuống. Người Văn gia so với quá khứ càng ngày càng tham lam rồi. Cũng đúng, con người đều sẽ là trở nên như vậy.

...

Cầm được nửa lọ rượu thuốc của Diệp Chấn Quốc, Văn Bình vui vẻ rạo rực mà về nhà.

Thấy nét mặt của ông ta, người một nhà đều kích động rồi.

Bất quá lúc này đúng là giờ cơm tối, người cả nhà đều ở đây, con dâu, cháu, một phòng ồn ào, không phải lúc để nói chuyện đại sự.

Thật vất vả cơm nước xong xuôi, 3 con trai 1 đứa con gái Văn gia đều chen đến phòng cha mẹ, vợ con đều đuổi ra ngoài rồi, bọn hắn muốn bắt đầu hội nghị gia đình.

Hai người con dâu không có người nào nguyện ý tham gia.

Văn Bình có một tật xấu, không có việc gì liền thích họp, vừa bắt đầu đã nó chuyện dài dòng liên miên, kỳ thật cũng không có chính sự. Ai thích nghe ông ta phát biểu? Hôm nay xem như mở lòng từ bi buông tha hai người rồi, hai người con dâu ôm đứa nhỏ chạy.

Trong phòng, Văn Bình lấy ra nửa lọ rượu thuốc kia.

"Sao lại chỉ có nửa bình?"

"Cha, cha đi nửa đường uống rồi hả?"

"Cha, đây chính là thật nhiều tiền ah!"

Mấy người vẻ mặt đau lòng mà chỉ trích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-153.html.]

Văn Bình mặt lập tức xụ xuống, là tiền quan trọng hay thân thể của ông ta quan trọng? Tuy nhiên hiện tại thân thể của ông ta tốt rồi, nhưng bọn hắn lại không biết!

Một bầy sói mắt trắng, xem ra ông ta phải ra tay.

"Đây là rượu thuốc của tao, tao thích uống thì uống, thích bán thì bán! Hiện tại tao không muốn bán đi, chỉ muốn chính mình uống, chúng mày đi nhanh lên a." Văn Bình tức giận.

Mấy người lập tức im lặng.

"Cha con sai rồi." Văn Lượng trung thực nói.

"Cha, con là lo lắng cho cha, cái rượu thuốc này là phải pha loảng mới uống được, cha thoáng cái uống nửa bình, con sợ dược tính quá lớn cha chịu không được!" Văn Đạt nói ra.

Mấy anh em đều nhìn về phía Văn Đạt, hắn ta là kẻ khôn ranh nhất!

"Cha, con cũng nghĩ như vậy!" Văn Minh cùng Văn Nhược đồng thời nói.

"Hừ!" Văn Bình cũng không được vỗ yên, nhưng sắc mặt cũng không khó coi như vậy rồi. Rượu thuốc tới tay, chính là có tiền rồi.

Hơn nữa hôm nay Diệp Chấn Quốc cũng không có cự tuyệt tháng sau cho ông ta một lọ, vậy rượu thuốc nhà ông ta về sau liền không ngừng chảy, đây chính là dòng tiền liên tục không ngừng.

Diệp Chấn Quốc lúc ấy không có cự tuyệt ông ta, đó là bị sự tham lam của ông ta làm cho tức giận rồi, chẳng muốn cùng ông ta nói chuyện, ông ta lại không tự biết, còn ngồi đó mộng đẹp.

"Cha, không phải là cha chỉ lấy được nửa bình a?" Văn Đạt lại nói.

Cha của hắn không phải người tham ăn không biết nặng nhẹ như vậy, hắn xem cha của hắn kỳ thật cũng muốn đem rượu thuốc này lấy ra đi bán kiếm tiền, theo lý sẽ không có chuyện nửa đường uống một nửa đấy.

"Đúng, tao chỉ lấy được nửa bình, hơn nữa chỉ có nửa bình này, Diệp Chấn Quốc nói, chỉ cho tao lần này, về sau sẽ không có." Văn Bình nói.

Ông ta mặc dù biết về sau còn có, nhưng không thể nói, ông ta phải giữ lại. Những tên bạch nhãn lang này đều không đáng tin cậy, trong tay mình nếu có tiền, ngược lại là có thể nắm mũi của bọn hắn kéo đi, nếu không có tiền, ha ha!

Cho nên về sau tiền lời của rượu thuốc liền để cho chính bản thân ông ta là được rồi.

"Ông ta dựa vào cái gì ah!" Văn Nhược tức giận: "Chúng ta thế nhưng có quan hệ thông gia với Diệp gia! Ông ta dựa vào cái gì mà chỉ cho một lần, còn chỉ có nửa bình!"

"Diệp gia quan hệ thông gia rất nhiều, Diệp Chấn Quốc chính mình còn có 3 người con dâu hai đứa con gái đấy, hiện tại lại có hai đứa cháu dâu rồi, về sau cháu dâu cháu rể thêm nữa..., nếu như là quan hệ thông gia đều có phần mà nói..., cái kia cũng không đủ phân." Văn Lượng ngược lại cũng hiểu nên tin.

"Đúng, chính là cái lý này." Văn Bình nói ra.

"Nói cho cùng, còn là nhà chúng ta không được ah." Văn Minh thở dài một hơi. Muốn cũng biết, rượu thuốc Diệp gia không phải cho không đấy, cánh cửa nhà người ta khẳng định cao, Văn gia bọn hắn không đủ tư cách.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, sự thật chính là như vậy lại làm cho người khó chịu.

Hơn nữa, nửa lọ thuốc rượu đủ làm gì, mỗi người được phân có ba phần, không có tí tác dụng nào.

Văn Đạt nhìn xem cái chai xanh mơn mởn kia, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hơn nữa càng ngày càng sáng, cuối cùng thậm chí kích động mà run lên.

Tất cả mọi người phát hiện hắn khác thường, Văn Nhược vội vàng hỏi: "Anh hai, anh muốn làm cái gì rồi hả?"

Cô ta cùng người anh hai này quan hệ coi như không tệ, bởi vì cô ta biết rõ chính mình trong sáng ngoài tối đều đấu không lại hắn, hắn cũng không phải người không có đầu óc như anh ba đấy.

"Cái rượu thuốc này, có thể pha loãng… Chỉ cần 1 giot, một chén nước có thể biến thành màu xanh lá…" Văn Đạt hô hấp dồn dập nói.

Hơn nữa màu xanh sau khi pha loãng, cùng màu xanh lá nguyên bản, không sai biệt lắm.

Người Văn gia yên tĩnh nửa ngày, đã hiểu ý của hắn, lập tức tất cả mọi người con mắt đều sáng như đèn pha.

Nửa chai rượu thuốc này, có thể pha gian lận được 800 bình a? Cái kia là được bao nhiêu tiền? 1500 nhân với 1000, là bao nhiêu vạn?

Đã xong, bọn hắn không đếm được! Nhưng là bọn hắn biết rõ đây là muốn phát tài rồi…

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hơi thở.

Nhưng Văn Đạt đã từ từ tỉnh táo lại: "Chúng ta còn phải thử lại lần nữa, pha loãng qua rượu thuốc, còn có thể lại pha loãng hay không."

Ai cũng không phải người ngu, hắn cầm một chai chất lỏng màu xanh lá đi ra ngoài là có thể bán 1500? Vậy hắn mua bình thuốc màu là tốt rồi.

Người ta được kiểm hàng. Đến lúc đó người ta lại dựa theo lời đồn đãi mà pha loãng một chút, kết quả không xanh nữa, vậy không phải thành "Hàng giả" sao?

"Đúng đúng, thử xem, thử xem."

Những người khác nhao nhao nói ra.

Văn Bình tự mình động thủ.

Năm sáu cái đầu yên tĩnh mà tụ cùng một chỗ, nhìn chằm chằm vào cái chén ở trên bàn.

Kết quả một giọt rượu thuốc pha loãng tạo thành chất lỏng màu xanh lá, tuy màu sắc cũng không nhạt đi, nhưng nếu lấy ra một giọt từ đó, lại không thể đem một chén nước khác lại nhuộm xanh rồi, chén nước kia chỉ biến đổi một chút màu sắc.

Đổ nhiều hơn cũng vô ích, dù có đổ cả chén vào thì màu cũng nhạt đi.

Mọi người lập tức thất vọng, như vậy không thể xuất ra bán đi. Không, là không thể dựa theo suy nghĩ của bọn hắn mà bán đi.

Mộng đẹp 150 vạn tan vỡ.

Nhưng là Văn Đạt lại chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta lại điều chỉnh tỉ lệ thử xem, chính là pha không được 1000 chén, vậy pha 100 chén cũng tốt ah! So với nửa bình còn tốt hơn!"

"Đúng đúng! Là đạo lý này!"

Mọi người lại bắt đầu thí nghiệm.

Kết quả, sau khi làm việc gần như cả đêm, bọn họ phát hiện nửa chai rượu thuốc có thể pha được 10 chai rượu thuốc xanh, những rượu thuốc này có thể lấy ra, có thể pha loãng từng giọt vào ly. Mặc dù màu sắc nhạt hơn so với chất lỏng ban đầu, nhưng sau khi uống nó cũng có thể cảm nhận rõ ràng một chút tác dụng.

Vậy là đủ rồi.

Hơn nữa người mua đã từng thấy rượu thuốc nguyên bản sao?

Không có!

"Được a, 1 vạn 5, so với 750 còn tốt hơn." Văn Đạt nói ra. Chưa từ bỏ ý định thì phải làm thế nào đây? Chỉ có thể như vậy, muốn trách chỉ có thể trách Diệp gia quá keo kiệt, chính mình mỗi ngày uống, lại chẳng phân được cho bọn hắn một ngụm.

"1 vạn 5, chia 5 nhà, một nhà 3000." Văn Nhược nói ra: "Đến lúc đó tiền bán được có thể chia trước cho con không.”

"Mày cũng thật đẹp mặt ah!" Văn Minh lập tức mắng: "Còn chia 5 nhà, mày…"

"Các người nếu không phân cho tôi, tôi liền đi nói cho chị cả! Chị ta nhất định sẽ nói cho Diệp gia!" Văn Nhược cứng cổ nói.

Văn Minh lập tức câm miệng rồi.

Văn Lượng cùng Văn Đạt đều nhíu mày, cô em gái này, sao lại tham như vậy hả?

Văn Bình cũng rất tức giận, cái rượu thuốc này là ông ta cầm đến đấy, dựa vào cái gì mà ông ta chỉ chiếm một phần? Ông ta phải chiếm đầu to mới đúng!

"Ta giữ 1 vạn, còn lại 5000 các ngươi 4 người chia ra." Văn Bình nói ra. Về phần Văn Tịnh, tự nhiên là không có phần đấy, chẳng những không có phần, chuyện này căn bản không thể để cho cô ta biết rõ.

"Cha!" Mấy đứa con đều không đồng ý.

"Hô cái gì mà hô? Cái rượu thuốc này là dùng cái mặt mo của tao đổi lấy đấy, chúng mày nếu có cái mặt này, thì tự mình đến Diệp gia đòi đi!" Văn Bình nói ra.

Mấy đứa con đều trung thực rồi.

"Cha, hơn 1000 thì đủ làm gì a, đến một cái phòng nhỏ cũng mua không được." Văn Nhược ủy khuất nói, nói xong liền khóc: "Lý gia thật sự không có cách nào ở lại, bọn hắn cũng không để phần cơm cho con, buổi tối tan tầm trở về đến cơm thừa canh cặn cũng không kịp ăn rồi, ô ô ô ~ "

"Còn có việc này?" Văn Bình nhíu mày đối với bạn già nói: "Bà ngày mai đi Lý gia một chuyến, hỏi bọn hắn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Thu tiền sinh hoạt của con dâu lại không cho ăn cơm, Lý gia bọn hắn sống không nổi sao?"

"Được." Bà Văn cũng là lần đầu tiên nghe Văn Nhược nói chuyện này, rất tức giận.

Tiếng khóc của Văn Nhược liền dừng lại, mặc dù cô ta không có nói dối, nhưng là có chút khuyếch đại, không để phần cơm cũng chỉ là cô ta ngẫu nhiên tăng ca về nhà muộn, khi đó là thực sự không để phần cho cô ta, cả nhà Lý gia đã ăn sạch rửa chén rồi.

Được rồi, chuyện này không quan trọng.

"Cha, con muốn đi ra ngoài mua cái phòng ở, dù là nhà một gian cũng được, vậy cũng phải tiêu ít nhất 4000~5000 ah, con không có tiền." Văn Nhược khóc ròng nói: "Nếu không, cha cho con mượn tiền cũng được."

"Không được!" Ba người anh trait hay cha trả lời. Bọn hắn còn muốn mượn tiền đây này!

Văn Nhược lại muốn nhao nhao.

"Được rồi được rồi, trước mang thứ đó bán đi rồi nói sau, đến lúc đó có cho mượn tiền hay không, xem biểu hiện của các ngươi." Văn Bình nói ra.

Kỳ thật trong lòng ông ta cũng sướng muốn chết, nửa bình rượu liền bán 1 vạn 5, tháng sau lại lấy được bình nguyên vẹn, chính là 3 vạn! Đến lúc đó chính ông ta sẽ bán, tiền đều là của ông ta đấy.

Xem con cái đứa nào thuận mắt, liền cho bọn hắn một chút, không vừa mắt, bọn hắn liền phải tiếp tục nịnh nọt ông ta, không sai.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Văn Đạt đem một lọ rượu thuốc bán cho người lúc trước ra giá.

1800, hắn nói nhiều đến 300.

Đương nhiên số tiền này hắn để lại cho mình.

Buổi chiều, hắn lại bán đi một lọ, chào giá 2000.

Đối phương giống như vội vã chữa bệnh, nếm một ly thấy hiệu quả, liền thống khoái mà rút tiền.

Văn Đạt lập tức hối hận buổi sáng bán ít quá, hoặc là, hắn hiện tại bán được cũng rất thấp.

Về sau vài ngày, Văn Đạt lục tục ngo ngoe bán đi mấy bình.

Hắn cũng biết vật càng hiếm càng quý, hơn nữa trong tay hắn vốn cũng không có nhiều, tổng cộng chỉ có mười bình, cho nên một ngày chỉ bán một lọ.

May mắn thay, giá phía sau rất cao, 2000, 2200, 2500, 3000!

Mà Văn Đạt giao về trong nhà đấy, đều là mỗi bình 1500.

"Anh hai, cái này không đúng, tôi nghe nói hiện tại ở bên ngoài đều bán 3000 một lọ rồi!" Văn Nhược vụng trộm tìm tới tận cửa rồi.

Văn Đạt lại không sợ cô ta, sẽ không bị cô ta một câu lừa dối mà nói ra.

"Cái kia chẳng qua là đồn đãi, mày đi hỏi người đó xem, bọn hắn dùng 3000 mua được ở đâu?"

Chuyện này thật sự không có, Văn Nhược hồ nghi mà nhìn hắn.

Cô ta tất nhiên không nghe được, lúc giao dịch Văn Đạt liền cùng người mua nói rồi, ngàn vạn lần không được nói là mua từ hắn đấy, bằng không thì không có lần sau rồi.

Dùng 2000~3000 mua rượu thuốc đấy, đều là vì chữa bệnh, cũng không nói gì chỉ là mới nếm thử, bọn hắn đều muốn có lần sau nên đều ngoan ngoãn nghe lời.

Về phần ở bên ngoài đồn đãi như thế nào, chỉ cần không nói là mua của ai thì muốn nói dùng bao nhiêu tiền mua cũng có thể nói đi?

"Anh hai, vậy anh đừng bán nữa, cho tôi bán, tôi có thể…2500 một lọ bán đi!" Văn Nhược nói xong cũng giật lấy lọ rượu thuốc trong tay hắn.

Văn Bình một lần chỉ cấp một lọ và chỉ đưa lọ thứ hai sau khi thanh toán tiền.

Văn Đạt tự nhiên sẽ không cho cô ta.

Văn Nhược liền biết, trong chuyện này có ẩn tình rồi! Bằng không thì hắn vì cái gì mà không kiếm thêm 1000 đồng cho gia đình?

"Tốt, anh hai, anh ăn mảnh!" Văn Nhược đắc ý nhìn hắn.

Văn Đạt không nói gì, nặng nề mà nhìn cô em gái này. Cô ta so với chị cả còn gian hơn nhiều, tâm còn đen.

"Anh phải chia cho tôi một nửa, tôi sẽ không tố giác anh!" Văn Nhược nói tiếp.

"Tổng cộng cũng không có nhiều tiền, ngay từ đầu tao cũng không biết giá thị trường, bán rẻ rồi."

Văn Đạt biết rõ tránh không khỏi rồi, chỉ có thể phân cho cô ta một phần, bằng không thì sẽ phải giao ra toàn bộ.

Nhưng một nửa là không thể nào đấy, cuối cùng chỉ đưa cho cô ta 1000.

Văn Nhược tuy bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nhận, cô ta cũng không dám đem người anh hai này làm mất lòng rồi.

"Còn 4 bình chưa bán đâu rồi, đến lúc đó còn phải chia cho tôi phân nửa ah!" Văn Nhược nói ra.

"Đã biết đã biết, đi mau đi mau." Văn Đạt đuổi người, hắn cũng bị cô ta làm phiền chết.

...

Lúc hai anh em ở bên này chia của, bên kia, đã có người phát hiện đây là "Thuốc giả".

"Cái này không đúng, cùng với trước kia không phải là một vị." Mã Quốc Khánh nói ra.

Bác cả nhận được thứ tốt, hắn nhân duyên trùng hợp đã được nếm một ngụm, nên vẫn luôn nhớ nhung nó.

Bác cả ngay từ đầu cũng không keo kiệt, phân cho hắn một chút, nhưng từ khi Diệp Thâm bởi vì uống rượu thuốc này mà bệnh trở nên tốt hơn, cái rượu thuốc này thoáng cái liền trở nên trân quý rồi, một chút kia uống xong cũng không được lấy nữa.

Đã hưởng qua thứ tốt, hắn liền không quên được rồi.

Hơn nữa bác cả cũng phân nhiệm vụ cho hắn, thời khắc luôn chú ý Diệp gia, cố gắng tranh thủ lấy được rượu thuốc.

Đáng tiếc, hắn đến cửa mấy lần, đến cái chai cũng không phát hiện, Mã gia bọn hắn hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn "Hợp tác" của Diệp gia.

Hắn thậm chí còn có loại cảm giác, Diệp gia biết rõ hai bình rượu thuốc mất tích kia là bị bác cả của hắn giữ lại rồi.

Cho nên hắn không thể không tìm lối tắt khác, ở bên ngoài cầu mua.

Ở dưới sức mạnh của tiền bạc, người Diệp gia chọn trúng, không có mấy người có tiền đấy. 3000 không động tâm, 5000 thì sao? 8000 thì sao?

Bọn hắn không động lòng, người nhà của bọn hắn thì sao? Con cháu đâu này? Có thể vụng trộm lấy ra bán không?

Hơn nữa, Diệp gia cũng không phải bền như thép, còn có các loại quan hệ thông gia đây này.

Ví dụ như Chu Lệ Hoa kia, ví dụ như Văn gia.

Ý nghĩ của hắn đã đúng, người đầu tiên bán rượu thuốc, quả nhiên là từ Văn gia đến đấy.

Nhưng là hắn không nghĩ tới, Văn gia vậy mà bán hàng giả!

"Thật đáng xấu hổ, thấy tiền liền sáng mắt, đầu cũng không muốn, lão tử cũng dám lừa gạt!" Mã Quốc Khánh liên tục xác định cái rượu thuốc này không đúng sau đó bắt đầu mắng xối xả.

Hắn năm nay 28, nhưng đã được xem là "Lão tử" từ lúc 25 tuổi, cái đại viện kia của bọn hắn, là hắn từ nhỏ đánh đến lớn, không ai dám ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy. Về sau từ lúc lớn lên cho tới bây giờ cũng chưa từng bị thua thiệt.

Hôm nay mua được hàng giả, xem như là lần đầu rồi.

"Người bán là ai? Văn Đạt phải không?" Mã Quốc Khánh xắn tay áo muốn đi, bị người bạn bên cạnh ngăn cản.

"Anh đánh hắn một trận thì làm được cái gì? Anh nói đây là thuốc giả, anh có chứng cớ sao? Anh đi theo ai đối chất? Diệp gia sao? Làm sao anh biết cái dạng gì là đồ thật?" Tô Duy đẩy kính mắt nói ra.

Mã Quốc Khánh lập tức trung thực: "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ? Cơn tức này cứ như vậy nuốt? Lão tử đau họng ah!"

Tô Duy nở nụ cười nhẹ: "Chúng ta không thu thập bọn hắn, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn hắn, tìm người đem chuyện Văn gia bán thuốc giả chọc đến Diệp gia thì tốt rồi."

Mã Quốc Khánh hai mắt sáng ngời: "Tiểu tử ngươi quá độc ác rồi!"

Tô Duy vô tình cười nói: "Nói cái gì vậy? Cái này gọi là thông minh."

Cùng ngày hôm đó, Diệp gia liền nhận được tin.

Văn gia bán cho ai, bán bao nhiêu tiền đấy, bán lúc nào, đều đưa đến trên bàn bọn họ, chờ bọn họ kiểm tra.

Mà bên ngoài, tin tức Diệp gia bán thuốc giả vơ vét của cải cũng bị truyền đi.

Văn gia chính là đao trong tay Diệp gia, thuốc giả đều là Diệp gia cho đấy, để cho bọn hắn bán, đến lúc đó cùng nhau chia chỗ tốt.

Diệp gia dùng thuốc thật để đổi nhân mạch, dùng thuốc giả đổi tiền tài, lương tâm quá xấu rồi!

Diệp Danh vội vàng quay trở về, thở dài thật sâu.

"Con biết ngay có thể như vậy."

Anh thỉnh thoảng cùng ông nội nói chuyện phiếm, nghe xong một câu, biết rõ ông nội cho Văn Bình nửa lọ rượu thuốc, lúc này mới biết sắp hỏng rồi.

Nhưng anh không dám nói cho ông nội biết suy đoán của mình, dù sao ông nội cũng có lòng tốt và không muốn anh mất mặt. Mà anh cũng chỉ là phỏng đoán, anh còn có chút ảo tưởng về Văn gia.

Kết quả ảo tưởng quả nhiên là ảo tưởng.

Anh vội vàng đem công việc giải quyết xong, từ ngoài ngàn dặm trở về, vẫn là đã chậm.

Loading...