Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-27 02:57:40
Lượt xem: 182
Triệu Tiểu Hồng một bộ dạng khổ sở bước vào nhà, người nà họ Trương vậy mà không ai cảm thấy kỳ quái.
Hoa Cường không phải là người tính tình tốt, Hoa Chiêu trong tin đồn cũng không phải người tốt tính gì, nhiều ngày như vậy mới động thủ, bọn họ còn cảm thấy ngoài ý muốn đây này.
“Phế vật vô dụng!” Bà lão Trương lập tức mắng một câu.
“Làm sao bây giờ?” Trương Thuận cũng không quan tâm chị dâu có bị gì không, hắn chỉ muốn biết trong nhà lúc nào có thể kiếm tiền và hắn lúc nào có thể lấy được vợ.
“Cô ta nói gì rồi hả?” Bà lão Trương hỏi Triệu Tiểu Hồng.
Triệu Tiểu Hồng cúi đầu gạt lệ, cũng không dám khóc thành tiếng, nức nở nói: “Hoa Chiêu nói, người bên nhà ngoại, trừ Trương Quế Lan, cô ta sẽ không nhận bất cứ ai, về sau ai còn muốn đến cửa nhà cô ta, cô ta sẽ c.h.ặ.t c.h.â.n kẻ đó”.
“Ồ?” Người Trương gia con mắt sáng ngời, không nghĩ tới Hoa Chiêu vậy mà còn chấp nhận Trương Quế Lan?.
“Cô ta tính toán còn có chút lương tâm, còn biết nhận mẹ.” Bà Trương gật gật đầu nói: “Tôi đây ngày mai sẽ đi tìm mẹ của nó.”
Trương Quế Lan lập gia đình, về sau dọn đi tỉnh thành vài năm, chồng bà điều động công tác, nhưng mấy năm trước lại điều động trở về rồi, hiện tại đang ở trong huyện, tìm bà cũng thuận tiện.
Kỳ thật bà Trương cứ cách hai tháng lại tìm con gái cả một lần, có đôi khi đến nhà bà, có đôi khi đến đơn vị công tác của bà, lấy ít đồ ăn, ít tiền rồi trở về.
Tôn Xuân Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được nói ra: “Thừa nhận nó trở về, không phải là lòi đuôi sao?”
Bà lão Trương mỗi khi lấy cớ đòi tiền, đương nhiên là cho Hoa Chiêu….Hoa Chiêu béo như vậy! Cũng là do bà ta đưa lương thực đấy, bà ta thường xuyên đưa tiền, đưa đồ ăn cho Hoa Chiêu. Bà không đưa tiền cũng không có biện pháp, Hoa Chiêu ăn rất nhiều, tính tình lại không tốt, bà không trả tiền đồ ăn, nó liền đánh đến cửa! Bà là một bà lão già lọm khọm rồi, lại còn để cháu ngoại đánh, số bà thật khổ ah! Nó là mẹ của Hoa Chiêu, bị con gái nó đánh, Trương Quế Lan tất nhiên là phải chịu trách nhiệm.
Trương Quế Lan đúng là phụ trách hết sức rồi, tuy mỗi lần vụng trộm cho hết đồ đạc sẽ bị chồng đánh một trận, bà vẫn cắn răng cho.
“Lòi đuôi…thì lòi đuôi!” Bà lão Trương trừng mắt vỗ đùi: “Tôi là mẹ nói đấy! Tôi lừa nó một chút đồ ăn thì làm sao? Phi! Đây không gọi là lừa gạt, đó là nó hiếu kính cho ta đấy!”
Nếu không có bà, nó có thể vào huyện, trở thành người trong huyện sao? Chính mình mỗi ngày ăn gạo trắng bột mì, lại để cho mẹ già ở quê ăn trấu? Ta ăn của nó ít đồ thì làm sao? Nó có thể bắt ta nhổ ra sao?
Trương Đại Toàn lý trí nói: “Chị ấy không thể bắt mẹ nhổ ra. Nhưng cũng không muốn giúp đỡ nhà chúng ta, thì làm sao bây giờ? Hai mẹ con người ta gặp mặt, tương thân tương ái rồi, chúng ta ngược lại trở thành kẻ ác, đến lúc đó Hoa Chiêu sẽ giúp chúng ta sao?”
Đoán chừng không biết.
Nhưng bà lão Trương không sợ, Hoa Chiêu bà không biết, nhưng con gái mình sinh, bà biết được.
“Chị ngươi yếu đuối nhu nhược, nó chưa hẳn dám chất vấn Hoa Chiêu tại sao lại đánh ta, nó cũng không nhất định sẽ nói năm đó đã giúp đỡ Hoa Chiêu những gì.”
Bà Trương nói: “Cho nên chuyện của chúng ta chưa hẳn sẽ lòi đuôi. Mà lộ rồi cũng không sợ, chỉ cần ta đi cầu xin Quế Lan, khóc lóc một hồi, nó sẽ tha thứ cho ta.”
Trương Đại Toàn gật gật đầu yên tâm, mạch suy nghĩ của mẹ ông ta rất đúng.
Ngày hôm sau, bà Trương quả nhiên tìm Trương Quế Lan, bà làm công nhân tạm thời của một nhà máy thực phẩm duy nhất trong huyện. Bởi vì bà nhiều năm như vậy vẫn là hộ khẩu nông thôn, cho nên đãi ngộ không tốt.
Nhìn thấy mẹ lại đến, Trương Quế Lan trong lòng thở dài thật sâu. Cô tại sao lại có thể có một đứa con gái như vậy…Được rồi, đều là bà không dạy dỗ nó, đều là lỗi của cô, cô nhận.
Cô móc trong túi quần ra 1 đồng, không đợi bà Trương mở miệng, liền nhét vào tay bà ta: “Tháng này chỉ có như vậy thôi, tiểu Vĩ đi học, phải dùng nhiều tiền hơn, con cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.”
Những cái này đều là tiền cơm trưa của cô, cô nhịn một chút, không ăn, đem phiếu lương thực vụng trộm bán đi, mỗi tháng có thể để dành được mấy đồng tiền.
Cô những năm này ở nhà chồng lại sinh 2 nam 2 nữ, những đứa trẻ này nuôi cũng tốt tiền. Còn có con trước của chồng, không có việc gì cũng ngửa tay xin cô tiền, không cho thì đi khắp nơi nói xấu cô, nói cô đánh mắng hắn, ở trước mặt người ngoài lại làm như mẹ kế tốt bụng….
Trương Quế Lan vẻ mặt sầu khổ, trong cuộc sống ngoại trừ bận rộn cùng đói khát, cũng không có một chút niềm vui.
Bà lão Trương nhìn con gái lớn của mình, mới 30 mà nhìn như 50 tuổi, trong lòng bà ta rất coi thường. Bà ta đem tiền ước lượng, cho vào trong túi quần, rồi nói: “Mẹ tới lần này mang cho con một tin tức tốt đấy! Hoa Chiêu có tiền rồi, về sau cũng sẽ không đòi tiền con!”
Trương Quế Lan sững sờ, trên mặt hơi nỏ nụ cười: “Ông nội con bé có tiền lương rồi hả?”
“Không có” Bà Trương nói: “Hiện tại cung tiêu xã trên huyện bán giá đỗ, ngươi nghe nói a?”
Trương Quế Lan không rõ vì sao lại kéo đến giá đỗ, nhưng vẫn gật gật đầu, giá đỗ của cung tiêu xã hiện tại đặc biết nóng, mỗi buổi sáng còn chưa mở cửa, bên ngoài đã xếp một hàng dài, hơn nữa mỗi người chỉ được mua 2 cân. Bằng không thì những người xếp sau sẽ nhất định không mua được, đến muộn một chút cũng không mua được. Mấy hôm trước Lưu Hướng Tiền xếp hàng mua về một lần, cô nếm một ngụm, ăn thật sự ngon.
“Giá đỗ kia, là do người dân trong thôn ủ rồi bán cho cung tiêu xã trong huyện đấy.” Bà Trương nói ra: “Trong thôn người người nhà nhà đều ủ giá đỗ, một tháng chia một lần tiền, khoảng 300 đồng đấy! nhà Hoa Chiêu cũng có phần, nghe nói là do Hoa Chiêu dạy người trong thôn làm đấy.”
Trương Quế Lan kinh ngạc. Hoa Chiêu ủ được giá đỗ?...Khi còn bé, lúc cô ủ giá đỗ, con bé vẫn luôn đứng sau lưng cô, bận trước bận sau, hỗ trợ cái này cái kia, đặc biệt hiểu chuyện nhu thuận…
Trưởng thành….
“Mẹ, không phải mẹ nói nó đặc biệt vừa lười vừa xấu sao? Nó sao lại có thể dạy cho người trong thôn ủ giá đỗ?” Trương Quế Lan nhanh miệng hỏi.
Bà Trương chột dạ một cái, rất nhanh lại hùng hồn nói: “Đều phải trưởng thành thôi, nó đã 18 tuổi, lập gia đình, cũng có con rồi, đương nhiên phải chịu khó rồi.”
“Cái gì? Con bé lập gia đình? Có con rồi hả? Sao con lại không biết?” Trương Quế Lan kinh ngạc.
Bà Trương càng chột dạ…Nói cho nó biết Hoa Chiêu lập gia đình, bà sợ Trương Quế Lan cho rang Hoa Chiêu có nhà chồng cùng ông nội nuôi, liền không đưa tiền cho bà như trước.
“Mẹ cũng mới biết tin ah! Nó kết hôn căn bản không nói cho chúng ta biết.” Bà Trương lại nói một cách khí thế: “Nếu không phải mẹ quan tâm nó, người trong thôn nói, mẹ mới biết đấy.”
Như vậy ah… Trương Quế Lan rụt bả vai trở về.
“Bây giờ là như vậy, mẹ và các anh em của con muốn chuyển đến thôn đó, gần nó hơn, đợi ông nội nó bệnh chết, chúng ta cũng có thể ở gần chiếu cố nó, giúp nỏ trông con, cũng tránh một nhà Hoa Sơn bắt nạt nó.”
Trương Quế Lan nhìn mẹ, chờ bà nói tiếp, cô không thông minh, nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại, hoặc là nói cô là người thành thật, chính mình không quanh co lòng vòng, cũng nghe không hiểu người khác quanh co lòng vòng.
Bà Trương cũng biết cô là dạng người gì, nói thẳng: “Con đến nói với Hoa Chiêu, để nó cùng ông nội nói chuyện với đại đội, để cho nhà chúng ta chuyển đến trong thôn Hoa Chiêu.”
Trương Quế Lan có chút kỳ quái: “Chính mẹ cùng ông nội Hoa Chiêu nói không được sao?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-22.html.]
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô vì Hoa Chiêu mà bị đánh mắng, mà Hoa Cường cũng giống như vậy bị đánh, bị mắng, cùng mẹ của cô quan hệ không tệ. Đồng bệnh tương liên nha.
Mẹ của cô hiện tại một lòng vì Hoa Chiêu suy nghĩ, cưng chiều Hoa Chiêu, khôn lẽ Hoa Cường không đồng ý à? Có lẽ đã sớm làm tốt mới đúng.
Bà Trương cắn răng nói: “Mẹ là sợ con lo lắng, cũng chưa từng cùng con nói thật, Hoa Cường kia cũng không phải là thứ tốt lành gì? Chê người mẹ như con cho Hoa Chiêu quá ít, nên chướng mắt ta, đối với ta từ trước đến nay cũng chưa từng hoà nhã.”
Như vậy à…Trương Quế Lan trong nội tâm có một chút oán khí, cô tuy cho ít, nhưng cũng đã tận lực. Nhà họ Lưu biết rõ cô thường xuyên cho mẹ tiền, đối với cô cũng không cho chút mặt mũi nào, Lưu Hướng Tiền cứ uống rượu vào là đánh và mắng cô, mấy đứa con cô sinh cũng bị Lưu gia xúi giục không thân thiết với cô. Mà tất cả đều là vì Hoa Chiêu…Chính là bọn họ còn ngại không đủ sao?.
Thấy con gái đối với Hoa Chiêu đã có oán hận, bà Trương nóng nảy, việc này đối với bọn họ cầu người sẽ gặp bất lợi.
“Chuyện quá khứ đều đừng nói ra! Mẹ không đề cập tới, con cũng đừng nói nữa! Hoa Chiêu hiện tại lớn rồi, đều đã kết hôn sinh con rồi, tính tình cũng tốt một chút, con đi thăm nó một chút đi!” Bà Trương nói.
Trương Quế Lan lập tức rụt rụt bả vai. Tuy là oán giận nhưng cô cũng biết chính mình có lỗi với Hoa Chiêu, đem con bé ném ra, nghe nói khi còn bé còn không may gặp tội lớn, nếu không phải Hoa Cường trở về kịp thời thì cũng không thể sống nổi. Vì vậy, cô cũng một mực không gặp Hoa Chiêu.
“Nói cho cùng, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc nữa, Hoa Chiêu cũng không trách con.” Bà Trương nói: “Lần này, chính nó đã nói mẹ tới tìm con, nó rất nhớ con, muốn gặp con đây này.”
“Nữ nhân a, sau khi đã có con, đều biết làm mẹ không dễ dàng.” Trương Quế Lan cảm thán nói, Hoa Chiêu đột nhiên muốn nhận thức, nên cô đã lý giải như vậy.
Nào biết đây là quỉ kế của Triệu Tiểu Hồng. Cô ta cảm thấy Hoa Chiêu hận Trương Quế Lan, tuyệt đối không muốn gặp lại, cô ta liền thiết kế cho hai người gặp mặt. Đến lúc đó bắt đầu nhao nhao…phải đánh nhau mới tốt đấy. Đem Hoa Chiêu doạ sảy thai càng tốt hơn.
Hoa Chiêu vậy mà không oán trách cô? Còn muốn gặp cô? Trương Quế Lan động tâm rồi. Cô cũng không có mặt mũi để gặp Hoa Chiêu, con bé cũng đã kết hôn, có con rồi. Cô cũng nên gặp mặt một lần, bằng không thì cả đời này cũng không có lý do gì để gặp rồi.
“Con bé gả cho ai?” Trương Quế Lan thấp thỏm không yên mà hỏi thăm.
“Hoa Cường đã định hôn ước từ nhỏ cho con bé, số nó ngược lại rất tốt, là người trong huyện, còn tham gia quân ngũ đấy.” Bà lão Trương bĩu môi: “ Người ta cho ba chuyển vừa vang cùng 2000 tiền sính lễ đấy!”
Nói đến cái này, bà Trương lại cực kỳ hối hận, sơm biết Hoa Chiêu đính hôn với người lợi hại như vậy khi còn nhỏ, bà cũng không phải là không thể nuôi nó 10 năm sao.
Ba chuyển vừa vang lên, 2000 tiền sính lễ ah. Nếu như Hoa Chiêu được nuôi tại nhà bà, những vật này khẳng định là danh chính ngôn thuận rơi vào tay bà rồi. Đúng rồi, còn có số tiền này, phải lấy được từ trong tay Hoa Chiêu đi ra.
Trương Quế Lan thở dài một hơi, rốt cuộc trên mặt cũng nở nụ cười chân thành, Hoa Chiêu tìm được gia đình tốt, cái lần thứ hai đầu thai này xem như thành công rồi. Tâm bệnh của cô cũng được loại trừ.
“Ngày mai con sẽ về thăm con bé.” Trương Quế Lan nói
“Nhớ rõ hãy để cho con bé đem hộ khẩu nhà ta chuyển đến thôn đó.” Bà lão Trương nhắn nhủ nói: “Còn có những chuyện kia cũng không cần phải nói lại, nó cũng đã trưởng thành, chừa cho nó chút mặt mũi, đừng gây khó dễ.”
“Tốt, con đã biết” Trương Quế Lan nhìn mẹ mình, bà có lúc không để ý đến cô, nhưng đối với Hoa Chiêu vẫn là chân tâm thật ý. Rốt cuộc cách đời thì thân, giống như ông nội Hoa Chiêu cưng chiều con bé vậy, mẹ của cô cũng rất cưng chiều Hoa Chiêu.
Bà lão Trương đắc ý mà đi.
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ một chút rồi đi tìm tổ trưởng.
“Chị Lưu, mai em có việc, xin phép nghỉ một ngày.” Cô nhỏ giọng nói.
“Ôi!! Xảy ra chuyện gì lớn à? Cái người mà cả năm không muốn nghỉ lại muốn xin nghỉ phép? Một ngày nhưng lại khấu trừ 5 mao tiền đấy, tuy chỉ có chút ít tiền, nhưng cô cam lòng à?” Tổ trưởng có chút khoa trương mà hô, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt trào phúng.
Mấy người đang làm việc cùng tổ đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn về bên này, có một số người còn cười ra tiếng. Các cô đều có chút không thích người phụ nữ nông thôn nhu nhược này, uất ức đấy, đánh cũng không biết đánh trả, mắng cũng không biết nói lại, chỉ biết cúi đầu làm việc.
“Con gái của em kết hôn, em muốn đi thăm nó.” Cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Con gái lớn của cô không phải mới 6 tuổi sao? Đứa nhỏ hơn cũng mới 4 tuổi, cô đem hai đứa nhỏ bán đi?” Có người ngạc nhiên mà hô to.
“Không đúng không đúng!” Trương Quế Lan lập tức nói: “Là con gái lớn của em” Cô nhỏ giọng nói: “Con gái lớn đã sinh trước đây, đã 18 tuổi.”
Cô là gả lần hai, những lời đàm tiếu và ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh khiến cô không thể ngẩng đầu lên được.
“Ah, đứa con gái trước kia a, vậy mà đã kết hôn, nên đi xem.” Tổ trưởng ngữ khí kỳ quặc mà hỏi thăm: “Gả cho ai a?”
Không đợi Trương Quế Lan trả lời, bên cạnh đã có người nói: “Còn có thể là người nào a, đương nhiên là cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen thì tìm con rùa rồi.”
“Ha ha ha..”
“Dân quê chính là tìm dân quê, đừng nghĩ đến trèo cành cao, liên luỵ một nhà người ta trợ cấp cho nó một khẩu phần lương thực.”
Các cô xem thường Trương Quế Lan thân phận tái hôn, cũng xem thường thân phận dân quê của cô. Không biết vì cái gì, dù sao chính là xem thường.
Trương Quế Lan vốn định chia sẻ về con rể tốt của mình, kết quả hiện tại cũng không mở miệng được rồi.
“Tổ trưởng, em xin phép nghỉ một ngày.” Cô nhỏ giọng nói.
“Được thôi được thôi! Con cái kết hôn là việc tốt, chị có thể không cho sao? Đến lúc đó đừng quên cầm bánh kẹo cưới trở về ah!”
Trương Quế Lan xoay người rời đi.
Nghe thấy đồng nghiệp ở sau lưng cô nói ra: “Ai! Các cô vừa rồi nghe thấy không, cô ta nói con gái kết hôn rồi, không phải là muốn kết hôn.”
“Đây là người ta không mời cô ta à?”
“Là tôi tôi cũng không mời, đứa con nhỏ như vậy đã ném đi, nhiều năm như vậy cũng không liếc một cái, người mẹ như vậy thì làm được cái gì?”
Bà Trương thường xuyên đến đòi tiền, Trương Quế Lan cũng không nói ra ngoài, cô cũng không thể nói con gái mình đánh bà ngoại đòi tiền, bà ngoại không có biện pháp mới đến đòi cô, như vậy Hoa Chiêu làm gì còn thanh danh?
Cho nên người ngoài đều cho rằng cô đem con ném đi cùng mặc kệ, cũng vì vậy mà chướng mắt cô. Trương Quế Lan thở dài, chậm rãi hướng về nhà.
Trở về nhà, cô nhanh nhẹn mà thu dọn xong nhà cửa, làm xong cơm tối sau đó đem quần áo mấy ngày hôm nay đều giặt sạch.
Lưu Hướng Tiền là anh cả trong Lưu gia, cha mẹ đi theo bọn họ cùng ở một chỗ, hơn nữa thêm 5 đứa trẻ, một ngày cũng tích luỹ không ít quần áo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tóm lại cô sau khi về nhà luôn bề bộn công việc, không để cho mình dừng lại cũng không cùng người khác nói chuyện, đợi mọi người nằm ngủ rồi cô mới có thể nghỉ ngơi. Bằng không thì, chờ cô cũng không phải là thứ gì tốt.