Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 236

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:36:41
Lượt xem: 35

Bác sĩ rất nhanh đã đi tới, giám định 3 ngày, đưa ra ý kiến công bằng: "Trước mắt xem ra, tinh thần của cô ta xác thực xảy ra vấn đề."

Diệp Danh cười cười, anh cũng hiểu Văn Tịnh: "Vì ngày hôm nay, khẳng định cô ta đã chuẩn bị rất nhiều."

Ví dụ như xem các loại sách vở, nghe ngóng các loại tin tức, biết bác sĩ sẽ hỏi vấn đề gì, trả lời thế nào mới có thể bị xem thành bệnh nhân tâm thần.

Cô ta trước kia luôn cẩn thận lại chăm chỉ.

"Hiện tại cô rốt cuộc đã được như nguyện rồi." Diệp Danh nói nhỏ với Văn Tịnh đang giả ngu ngồi kia.

Văn Tịnh nhìn dưới đất, ha ha cười ngây ngô.

Diệp Danh cũng cười, hỏi bác sĩ cùng người bên cạnh: "Với mức độ bệnh tật của cô ta, như vậy có cần phải chịu trách nhiệm hình sự về vụ đầu độc không?"

Bác sĩ cùng đối phương nói chuyện với nhau thoáng một phát.

Đồng nghiệp phụ trách tư pháp lắc đầu: "Xem kết quả kiểm tra, cô ta bệnh rất nặng, không cần chịu trách nhiệm hình sự."

Bệnh tâm thần phạm tội g.i.ế.c người có phạm pháp hay không, phải xem bệnh có nặng hay không, bệnh nặng sẽ không phải chịu trách nhiệm, bệnh nhẹ sẽ phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, hình phạt cũng nhẹ hơn hoặc giảm nhẹ.

"Không cần chịu trách nhiệm hình sự, vậy làm sao để xử phạt cô ta?" Diệp Danh hỏi.

Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt của anh, chuyện này trả lời thế nào đây? Muốn trừng phạt hay không trừng phạt?

"Có thể để ở nhà lại để cho người nhà trông coi, cũng có thể đưa đến bệnh viện tâm thần cưỡng chế trị liệu." Đồng nghiệp nói ra.

Diệp Danh gật đầu: "Người nhà của cô ta sẽ không nhận cô ta, hơn nữa cô ta bệnh nặng như vậy, nhất định phải đưa vào bệnh viện để trị liệu thật tốt. Một khi bệnh tình giảm bớt, sẽ đưa cô ta ra để cho cô ta chịu trách nhiệm về tội của mình."

Bác sĩ. . . .

Đồng nghiệp. . . .

Văn Tịnh đang giả ngu ở đối diện phải cố nén mới không để cho mình nhảy dựng lên.

Cô ta sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần cả đời cũng không ra được hả? Một khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, sẽ phải vào tù? Chờ cô ta là tù chung thân hoặc tử hình?

Thật ác độc ah. . . . Thật hận!

"Đã nói cô đừng tự đào hố cô lại càng muốn đào, tôi chỉ có thể thành toàn cho cô rồi." Diệp Danh nói xong, quay người rời đi.

Lúc trước nếu cô ta ngoan ngoãn thừa nhận, hiện tại sẽ chỉ ở trại tạm giam, cuối cùng cũng chưa chắc sẽ chết.

Nhưng cô ta lại muốn giả ngây giả dại.

Hiện tại tốt rồi, cô ta sẽ trải qua cuộc đời mình ở một nơi còn đáng sợ hơn cả nhà tù.

...

Mặc dù Văn Tịnh không thừa nhận hạ độc, người cũng đi bệnh viện tâm thần.

Nhưng "Bằng chứng như núi".

Mọi người Đỗ gia đã bệnh sắp chết, không phải cô ta hạ độc còn có thể là tự người Đỗ gia hạ sao?

Bất quá qua lời khai của người Đỗ gia, bếp Trương gia cùng vườn rau của Hoa Chiêu đều do cô ta hạ rồi.

Trương Quế Lan được thả ra.

Hoa Chiêu tự mình đi đón.

"Mẹ, mẹ khoẻ chứ?" Trương Quế Lan đi ra, cô nhanh chóng nghênh đón kéo cánh tay của bà hỏi.

Tuy sau khi về nước mỗi ngày cô đều đến thăm hỏi Trương Quế Lan, nhưng vấn đề này khi Trương Quế Lan chưa ra được, cô không dám hỏi.

Chỉ sợ bà ấy nói một câu không tốt, cô lại không thể làm gì được.

Hiện tại người đã đi ra, cô mới dám hỏi.

"Tốt, không có gì không tốt." Trương Quế Lan nắm tay cô an ủi, nụ cười trên mặt thật tươi.

Bà nhìn ra Hoa Chiêu lo lắng liền an ủi.

Hơn nữa tội danh trên người bà rửa sạch rồi, bà trong sạch rồi, nên có cái gì không tốt?

Về phần mấy ngày nay bị giam, thật sự không có bị tội gì, chỉ ở trong một cái phòng nhỏ.

Sợ bà nhàm chán, Diệp Danh đưa đến rất nhiều sách cùng báo chí, còn có thực đơn, còn có người viết thơ nói chuyện phiếm với bà. . .

Bọn nhỏ cố gắng như vậy, bà rất cảm động.

Hoa Chiêu thấy bà không giống nói dối liền yên tâm.

"Quế Lan, cô không sao chứ?" Một người đàn ông đột nhiên đi tới hỏi.

Hoa Chiêu mới nhìn rõ, Hứa Tri Minh cũng tới.

Trương Quế Lan sững sờ, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Mấy ngày nay, Hứa Tri Minh một ngày một phong thư, an ủi bà, nói với bà tình huống bên ngoài, cùng bà trò chuyện chuyện nhà, trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt. . .

Mỗi dòng chữ đều làm cho Trương Quế Lan cảm nhận được sự rung động chưa bao giờ có.

Người như bà, vậy mà cũng nhận được thư tình.

"Tôi không sao." Bà nhẹ nói, có chút không dám nhìn Hứa Tri Minh.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Hứa Tri Minh liên tục gật đầu.

Hoa Chiêu nhìn người này, nhìn người kia, không khí có chút không đúng ah.

Cô không ở nhà một tháng này, hai người bọn họ lại qua lại rồi hả?

Chuyện này thật ra không có, là sau khi gặp chuyện không may, Hứa Tri Minh lại cùng Trương Quế Lan liên hệ đấy.

"Chú Hứa đã đến rồi, vậy cùng nhau về nhà ăn bữa cơm a, mẹ tôi bày tiệc mời khách." Hoa Chiêu thăm dò nói.

"Tốt." Hứa Tri Minh lập tức đáp ứng.

Mà Trương Quế Lan không lên tiếng.

Hoa Chiêu đã hiểu, hai người đây là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lại muốn tiếp tục nên duyên rồi hả?

Được a. . . . Dù sao dưới tình huống không có người mới xuất hiện, lại để cho mẹ của cô nói chuyện yêu đương cũng tốt.

"Chú Hứa, bà nội Hứa có khỏe không?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.

Bất quá cô vẫn muốn nhắc nhở hai người, giữa bọn họ còn có một tòa núi lớn!

Quả nhiên, sắc mặt đỏ bừng của Trương Quế Lan lập tức thối lui, khôi phục bình thường.

Hứa Tri Minh liếc nhìn Hoa Chiêu, con bé này thật là. . . .

"Bà ấy khá tốt." Hắn nói ra.

"Vậy anh trai chú có khỏe không?" Hoa Chiêu lại hỏi: "Lần trước chuyện Trương gia thật sự xin lỗi, thương thế của ông ta có nghiêm trọng không?"

Trong mắt cô nhìn có chút hả hê quả thực muốn tràn ra tới.

Hứa Tri Minh. . . ."Chỉ bị thương ngoài da, đã tốt rồi."

"Vậy con gái của chú có khỏe không? Cháu thấy cô ấy. . ." Hoa Chiêu nhìn sắc mặt Trương Quế Lan đột nhiên im miệng.

Lại hỏi tiếp, Trương Quế Lan sẽ hiểu lầm ý cô, không dám cùng Hứa Tri Minh nói chuyện.

"Cháu thấy cô ấy lớn lên rất dễ nhìn đấy, học tập thế nào rồi?" Hoa Chiêu sửa miệng.

Hứa Tri Minh thở phào, quả thực muốn cám ơn cô!

Hai người một người một câu, nói một lúc đã đến nhà, Diệp Thư đã đứng ở cửa ra vào.

"Dì Trương, cháu muốn đi đón dì, tiểu Hoa không cho!" Diệp Thư đong đưa cánh tay của bà nói.

Trương Quế Lan trông thấy cô ấy cũng rất kinh ngạc cùng vui vẻ: "Tại sao cháu lại trở về rồi hả?"

Cũng không phải kết hôn ở thành phố, nói trở về liền có thể trở về, không những vậy người còn gả đi rất xa, sao mới đi chưa được mấy tháng đã trở lại rồi hả?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có phải cãi nhau không? Diêu Khôn đối xử không tốt với cháu?" Trương Quế Lan vội vàng hỏi.

Nụ cười trên mặt Diệp Thư càng lớn, vừa kéo Trương Quế Lan đi vào trong vừa nói: "Hắn dám! Hắn dám nói một câu, cháu dám đánh hắn!"

"Cũng không thể như vậy!" Trương Quế Lan lập tức nói: "Đàn ông đều sĩ diện, phụ nữ không thể đánh đàn ông, đánh không lại. . ."

Đột nhiên nhớ tới đây là Diệp Thư, bình thường đàn ông đánh không lại con bé.

"Vậy cũng đừng đánh, tổn thương tình cảm." Bà nói ra.

Diệp Thư chỉ hì hì cười.

Hoa Chiêu nói: "Mẹ, thời đại thay đổi, người ta đó là đánh là thân mắng là yêu, Diêu Khôn chỉ thích chị ấy đánh."

Nói xong chế nhạo liếc nhìn Diệp Thư.

Diệp Thư sững sờ, sau đó mặt đỏ lên.

Hoa Chiêu làm sao biết Diêu Khôn thích "Bị đánh"? Diêu Khôn chỉ có buổi tối mới biểu lộ yêu thích này!

Ah. . . Đã quên lỗ tai con bé rất thính!

Bởi vì có người ngoài ở đây, Hoa Chiêu không tiếp tục trêu chọc Diệp Thư, lôi kéo Trương Quế Lan vào nhà.

Đồ ăn đã dọn lên trên bàn, đều là Diệp Thư làm.

Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh cũng tới.

Người là Trương Quế Lan phân phó, Hoa Chiêu cố ý mời đến đấy.

"Chuyện lần này, dì Trương cám ơn cháu." Trên bàn cơm, Trương Quế Lan bưng chén rượu lên, mời Diệp Danh.

Tuy bà cùng Diệp Danh đã quen thuộc nhừ người nhà mình, nhưng lần này phát sinh chuyện lớn, thiếu chút nữa sẽ phải chết!

Không có Diệp Danh, hiện tại còn không biết bà sẽ thế nào, mặc dù cuối cùng cũng không phải vào tù, rơi đầu, nhưng ở bên trong khẳng định cũng không thoải mái.

Diệp Danh cũng xem bà là thân nhân, bà rất cảm động.

"Dì Trương, dì như vậy là xem cháu là người ngoài rồi." Diệp Danh cười nói xong, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Hoa Chiêu cũng bưng chén rượu lên, muốn mời Diệp Danh.

Cửa lớn bị người gõ vang, động tác của cô dừng lại một chầu.

Bọn hắn sao lại đến?

Đến chính là người Đỗ gia.

Ông cụ Đỗ cùng cha Đỗ Hãn Lương đến đấy.

"Lão gia tử sao lại tự mình tới?" Diệp Danh khách khí mà mời người vào phòng.

Đương nhiên đây đều là mấy lời khách khí bề ngoài, sau lưng anh đã cùng Đỗ gia đánh cho ngươi c.h.ế.t ta sống.

Đương nhiên là Đỗ gia chết, anh sống.

Bất quá loại "Chết" cùng bọn họ hiện tại phải c.h.ế.t không giống nhau. . . Ai có thể nghĩ đến, Đỗ gia uy phong hiển hách thiếu chút nữa lại để cho Văn Tịnh xử lý luôn một lần.

Trong nháy mắt Diệp Danh có chút muốn cười.

Chỉ bằng những chuyện Đỗ Hãn Lương làm, cùng Đỗ gia bao che, bọn hắn sẽ không chiếm được một chút đồng tình nào của anh.

"Chúng tôi tới đây xin lỗi." Ông cụ Đỗ có chút yếu ớt nói: "Chuyện Đỗ Hãn Lương làm xác thực đáng chết! Khục khục khục!"

Ông ta dừng lại ho mãnh liệt một hồi, đỏ bừng cả khuôn mặt, cha Đỗ Hãn Lương ở một bên vỗ lưng cho cha già, lại gạt lệ, chính mình thỉnh thoảng cũng ho khan hai tiếng.

Hai cha con này, một người đầu đầy tóc trắng, một người tóc hơi bạc, đều có thân hình gầy gò, vẻ mặt suy yếu.

Rất thê thảm.

Diệp Danh lập tức nhíu mày nói với Hoa Chiêu: "Em cứ đi ăn cơm."

Ai biết ho như vậy rốt cuộc là do trúng độc hay là bị viêm phổi? Có lây truyền hay không?

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, cũng sợ nhiễm virus, lây bệnh cho đứa nhỏ.

Cô đến phòng bên cạnh cũng có thể hóng chuyện được.

Cô vừa muốn đi, Đỗ lão gia tử lại giữ người.

"Thực xin lỗi, cả nhà chúng tôi thay Đỗ Hãn Lương xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho!"

Ông cụ Đỗ được con trai nâng mà run run rẩy rẩy đứng lên, hướng Hoa Chiêu cúi đầu.

Hoa Chiêu cũng không đi nữa, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha, nhận cái cúi đầu này của ông ta.

Lúc trước Đỗ Hãn Lương bắt cóc cô, muốn làm gì cô? Cũng không phải phải về 200 vạn đơn giản như vậy!

Đừng nói là cung kính cúi đầu với cô, dù là quỳ xuống dập đầu hai cái, cô cũng sẽ không tha thứ đấy.

Cô thản nhiên làm cho ông cụ Đỗ sững sờ, đáy mắt lập tức bất mãn, một con nhóc cũng dám nhận lễ của ông ta! Cũng không sợ giảm thọ!

Bất quá nâng người lên ra, trên mặt ông ta lại treo đầy áy náy.

Tình thế vẫn mạnh hơn người.

"Hiện tại Đỗ Hãn Lương lại quay trở lại nhà giam tiếp nhận trừng phạt rồi, chúng tôi cũng coi như kịp thời uốn nắn sai lầm, hi vọng các người có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa, một lần nữa trở lại làm bạn hữu."

Ông cụ Đỗ nói với Diệp Danh.

Ông ta là tới cầu hoà đấy.

Diệp Danh liếc nhìn Hoa Chiêu, con bé nhất thời không đi được nữa. . . Vậy hãy để cho người Đỗ gia đi.

"Cầu hoà là giả, xin thuốc là thực a?" Diệp Danh nói ra: "Nhưng cũng thật xin lỗi, nhân sâm ngâm rượu thuốc đã tiêu hao gần như không còn rồi, ngâm không ra rượu thuốc nữa."

Ông cụ Đỗ thở không ra hơi, thân thể lung lay một cái.

Người con trai bên cạnh cũng không khá hơn là bao, cả người ngồi sụp xuống sô pha, tức giận đấy.

"Làm sao có thể không có? Anh chẳng qua là không muốn cho mà thôi!"

Ông cụ Đỗ sống an nhàn sung sướng đã quen, hôm nay đã cúi đầu rồi, cũng mất mặt rồi, tự nhận là làm vậy đã quá ổn nhưng lại không có tác dụng nên không thể kìm được sự nóng nảy của mình.

"Chúng tôi không lấy không, anh muốn cái gì? Đỗ gia chúng tôi mặc dù không như trước rồi, nhưng còn có nhân mạch. . ."

Hoa Chiêu đột nhiên cắt đứt lời ông ta: "Nhân mạch? Có người sẽ có mạch, người cũng sắp không còn rồi, còn có mạch nào?"

Ông cụ Đỗ trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bị tức chết.

Diệp Danh nhịn cười, chân thành nói: "Lão gia tử, không phải tôi lừa ông, không cho ông vì thật sự không có rồi, cây nhân sâm kia đã ngâm lấy rượu vài năm, dược hiệu tiêu hao hầu như không còn rồi, chúng tôi đã hơn mấy tháng không có mà đưa ra bên ngoài, ông cũng đã thăm dò được nha?"

Bọn họ định thu tay lại rồi, về sau không đưa rượu thuốc ra nữa.

Thế đạo thái bình, vui sướng hướng tới quang vinh, không cần dựa vào nó để ổn định nhân mạch rồi.

Đỗ gia đã thăm dò được bên ngoài đã không còn, mới đến nhà cầu, bằng không thì xin thuốc trong tay bất cứ lãnh đạo nào đều tốt hơn so với cầu Diệp gia.

Bọn hắn cơ hồ đã có tử thù.

"Bên ngoài không có, chính trong tay các người còn có, mấy ngày hôm trước còn đưa đi bệnh viện cho. . ."

Ông cụ Đỗ chưa nói xong, Hoa Chiêu lại cắt đứt lời ông ta: "Nói đến chuyện này, tôi còn chưa kịp tính sổ với Đỗ gia, hôm nay ông đã tới, vừa vặn tính toán a."

Tính toán sổ sách gì?

Sổ sách của Đỗ Hãn Lương?

Cô ta đã lừa đi 200 vạn của nhà bọn hắn! Lại làm cho Đỗ Hãn Lương tàn phế mà vào tù, còn chưa hài lòng?

"Con dâu nhà ông hạ độc hại người, đập phá uy tín của tiệm cơm nhà tôi, ảnh hưởng tới danh dự của chúng tôi, làm trễ nãi việc làm ăn kinh doanh, ông phải bồi thường tiền a?"

Lần này ông cụ Đỗ cắt đứt lời cô: "Văn Tịnh đã không phải là người nhà chúng tôi rồi, cô ta phạm tội, các người hãy tìm cô ta đi!"

"Lúc cô ta phạm tội, vẫn là người nhà các người." Hoa Chiêu không để ý tới ông ta, nói tiếp.

"Cô ta hạ độc những người kia, tiền thuốc men các người phải ra, đặc biệt là tiền rượu thuốc kia, đó là những lọ cuối cùng của nhà chúng tôi, vốn để lại cho mình dùng đấy, kết quả đều bị cô ta làm lãng phí."

Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh: "Hiện tại ở chợ đêm, rượu thuốc nhà chúng ta một lọ bao nhiêu tiền?"

Cái này. . .

"Anh đã tầm một tháng không chú ý rồi, bất quá lần trước hỏi, là 2 vạn một lọ." Diệp Danh nói: "Hiện tại có lẽ cao hơn."

Vài năm trước, chính là 3000 một lọ, hiện tại đã qua vài năm, kẻ có tiền lại càng nhiều, tự nhiên tăng giá rồi.

Đặc biệt là mấy tháng trước đó Diệp gia cắt nguồn cung cấp, quả thực là trở nên cao gấp mấy lần.

Điều này Lưu Minh biết

Cái này Lưu biết rõ, hắn đứng ở cửa ra vào, nhịn không được chen vào nói: "Ngày hôm qua có người nắm quan hệ tìm được tôi, hỏi tôi 6 vạn có thể mua được một lọ hay không, nếu được, còn có thể cho tôi 5000."

Hoa Chiêu hít sâu một hơi, có chút tâm động. . . .

Rượu thuốc Diệp gia đưa ra ngoài, đều là loại pha loãng qua đấy.

Một lọ 6 vạn, một ngày cô có thể làm mấy thùng!

Bất quá ngẫm lại cũng thôi, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, cô muốn ít xuất hiện hơn.

"Vậy là 6 vạn một bình a." Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh: "Chúng ta cho người bệnh tổng cộng bao nhiêu bình?"

"8 bình." Diệp Danh nói ra.

Hầu hết mọi người đều bị trúng độc ở mức độ nhẹ, vì họ chưa ăn được vài miếng, khi thấy người khác nôn ra là họ lập tức dừng đũa.

Một lọ rượu thuốc pha loãng chia cho tất cả mấy người trúng độc nhẹ là đủ rồi.

Chính hai người bệnh nguy kịch mới tiêu hao lớn.

Hơn nữa chai cuối Hoa Chiêu đưa, anh cũng chưa tính vào.

Những từng này đã đủ Đỗ gia đền không nổi rồi.

"Sáu tám bốn mươi tám, hơn nữa phí ngừng kinh doanh, 10 vạn, phí tổn thất danh dự. . Tổng cộng bồi thường 100 vạn thì tốt rồi." Hoa Chiêu nói.

"Hừ." Ông cụ Đỗ hừ lạnh một tiếng, ông ta đã không tức giận nữa, tức quá mức rồi.

"Các người, thật sự không cho hả?" Ông ta thâm trầm mà nhìn hai người.

"Đỗ lão gia tử rất có cốt khí!" Hoa Chiêu cao thấp quét mắt nhìn ông ta: "Hi vọng về sau tiếp tục bảo trì!"

Cầu người, còn không chịu cong eo, hơn nữa cũng không thấy rõ tình thế, bác sĩ không nói cho ông ta biết ông ta sắp không được rồi sao?

Tất nhiên bác sĩ không nói với ông ta, điều đó sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý và khiến ông ta ra đi nhanh hơn.

Bác sĩ nói với gia đình.

Tất nhiên gia đình không nói cho ông ta biết.

Ông cụ Đỗ cảm thấy mình vẫn ổn, trị liệu ba ngày xong, ông ta cảm thấy mình tốt hơn một chút rồi.

"Hừ!"

Hoa Chiêu khiêu khích chọc giận ông ta, ông ta đứng lên phẫn nộ trừng mắt nhìn cô: "Người Đỗ gia còn chưa có c.h.ế.t đâu, tôi muốn cho cô thấy cái gì gọi là nhân mạch!"

Ông cụ Đỗ mang theo con trai hầm hừ mà thẳng bước đi.

Hoa Chiêu có chút không yên lòng nói: "Không sao chứ? Nhân mạch nhà bọn hắn thật sự rất lợi hại?"

Diệp Danh vừa mở cửa sổ thông gió, vừa thuận tiện nói ra: "Em nói đúng, người c.h.ế.t nào có mạch? Nhanh đi rửa tay, thay đổi quần áo, lại đi ăn cơm."

Nhưng 2 ngày sau, Diệp gia lại loạn cả lên.

Diệp Danh cùng Hoa Chiêu bị gọi đi họp.

Trong nội viện của Diệp Chấn Quốc đông vui náo nhiệt như lễ mừng năm mới vậy.

Một nhà Diệp Thành, một nhà Diệp Thượng đều đến rồi.

Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi không tới, chỉ có Diệp Danh cùng Hoa Chiêu bị Diệp Thành gọi điện thoại gọi đi qua.

"Làm sao vậy? Biểu cảm của mọi người không tốt lắm, xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu lặng lẽ hỏi Diệp Danh.

Hai ngày nay cô đều ở trong nhà, Diệp Danh nói không cần lo lắng chuyện Đỗ gia, cô cũng không chú ý nữa.

Nhưng Diệp Danh vẫn chú ý: "Không có việc gì, bị bọn hắn cho là quả hồng mềm mà ngắt."

Người của Đỗ gia, muốn chuyển một nhà Diệp Thượng trở lại, là không thể nào đấy.

Bọn hắn luôn làm việc này, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thành công, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Bất quá lần này ông Đỗ thật sự phát hung ác, phát động tất cả mọi nhân mạch, xoa bóp Diệp Thành được Diệp gia che giấu, xoa bóp một nhà Diệp Thương vừa mới trở lại thủ đô, vẫn có thể đấy.

Lông mày Diệp Thành nhíu lại giống như chữ Xuyên (川), trông thấy Hoa Chiêu tiến đến, sắc mặt lập tức càng thêm đen.

Hoa Chiêu. . . . .

"Chú ba có biểu cảm gì vậy, em chọc tới ông ta rồi hả?" Cô hỏi Diệp Danh bên cạnh, thanh âm không cao không thấp, như là đang nói thầm, rồi lại để cho tất cả mọi người nghe thấy.

"Chú ba bị điều động công ta, phải rời thủ đô, tâm tình không tốt." Diệp Danh nói ra.

"Em điều động ông ấy sao? Tâm tình không tốt liền đổ lên em?" Hoa Chiêu lại hỏi.

"Đương nhiên không phải em sai, thế nhưng mà người có tâm tình không tốt sẽ giận chó đánh mèo, em hãy nhân nhượng một chút đi." Diệp Danh nói ra.

Nhìn như là vì Diệp Thành mà nói, thực tế là đang đào một cái hố.

Ánh mắt Diệp Chấn Quốc đã như mũi tên b.ắ.n về phía Diệp Thành.

Ông giáo dục con cháu luôn có lời dạy này, khống chế cảm xúc, không thể giận chó đánh mèo.

Đó là chuyện người không có lý trí mới làm.

Huống chi là giận chó đánh mèo người thân của mình, còn lại để cho Hoa Chiêu một tiểu bối nhân nhượng hắn!

Hắn cũng không biết xấu hổ!

Mặt Diệp Thành đã cứng lại, ông ta không để cho Hoa Chiêu nhân nhượng mình ah! Đều là Diệp Danh tự nói ra!

Bất quá ông ta xác thực giận chó đánh mèo rồi.

"Vậy những người khác thì sao? Công tác của bọn họ đều bị điều động rồi hả? Đều giận chó đánh mèo em rồi hả?" Hoa Chiêu nhìn lướt qua tất cả mọi người, hỏi.

Diệp Danh vậy mà thực sự gật đầu: "Bọn họ thật sự đã bị điều chuyển công tác rồi, người còn chưa bị điều động, cũng đã bị thủ trưởng phê bình, đoán chừng rất nhanh sẽ điều động rồi, đương nhiên. . ."

"Không có không có!" Diệp Thượng nhanh chóng nói ra: "Chú không có giận chó đánh mèo Hoa Chiêu, đối với việc điều động công tác, chú cũng không có bất kỳ bất mãn nào! Bọn hắn cũng không có!"

Diệp Danh đây là đang gõ bọn họ đấy, nếu ông không nhanh chóng phủ nhận, lão gia tử sẽ thực sự gõ bọn họ rồi.

"Nha." Diệp Danh cũng quét mắt liếc tất cả mọi người, gật gật đầu.

Không khí yên tĩnh vài giây.

Diệp Thượng lại nói: "Chúng tôi không phải bất mãn, chỉ là đến hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"

Bọn họ kỳ thật cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trước đó là Trương Quế Lan gặp chuyện không may, không phải Hoa Chiêu, đối với Diệp gia bọn họ còn cách một tầng.

Hầu hết những người liên quan đến vụ tai nạn đều không sao, hai người còn lại đều không sao, không ảnh hưởng gì đến nhà họ Diệp, nên càng không ai để ý đến.

Về phần vườn rau của Hoa Chiêu, tổn thất ít tiền mà thôi, còn không phải tiền của bọn hắn. . . Bọn hắn cũng không chú ý.

Mà Đỗ gia bị Văn Tịnh hạ độc, cả nhà thiếu chút nữa c.h.ế.t rồi, bọn hắn ngược lại chỉ đứng ở bên cạnh nhìn náo nhiệt.

Nhưng ai biết Đỗ gia đột nhiên quay đầu lại công kích bọn hắn, quả thực là bệnh tâm thần!

Văn Tịnh cho bọn hắn thuốc độc làm tinh thần bị rối loạn ư? Có phải Văn Tịnh bị bệnh tâm thần lây bệnh cho bọn hắn?

Liên quan gì đến bọn họ!

Diệp Danh giải thích nghi hoặc cho mọi người: "Đỗ gia đến xin rượu thuốc, cháu không cho."

Việc này Diệp Chấn Quốc biết rõ, ông ấy gật đầu: "Đúng, không cho là đúng rồi."

Kẻ địch sắp c.h.ế.t rồi, không đốt pháo pháo chúc mừng, lại đưa một chén thuốc cứu trở về?

Nếu như vậy, hắn sợ là tới giờ uống thuốc rồi.

Diệp Thành lại đột nhiên nói ra: "Làm chuyện gì cũng nên để lại một con đường, Đỗ gia cũng đã kiệt quệ, chúng ta bây giờ cứu bọn họ một hồi, còn có thể lưu lại thanh danh rộng lượng, không cứu, đem người đè ép, người cả nhà đều có phiền toái."

Diệp Chấn Quốc đột nhiên hung hăng một vỗ bàn: "Thuốc đâu? Mau lấy ra! Cho hắn uống hết! Hắn tới giờ uống thuốc rồi!"

Mặt Diệp Thành thoáng một phát liền đỏ bừng.

Biết rõ lão gia tử là châm chọc mình, nhưng ông ta vẫn cảm thấy mình nói đúng.

"Đúng cái rắm!" Diệp Chấn Quốc ngón tay đều muốn đánh trên mặt ông ta: "Hắn hiện tại sắp c.h.ế.t rồi, còn có thể đem cả nhà anh ra khỏi thủ đô, nếu hắn sống lại, anh sẽ phải xuất ngoại! Anh có tin hay không?"

Diệp Thành há hốc mồm, trên mặt còn có chút không ủng hộ.

Diệp Chấn Quốc sắp bị tức chết, hung hăng vỗ bàn: "Người nông dân cùng con rắn, Đông Quách tiên sinh! Mấy câu chuyện đứa nhỏ cũng biết, còn muốn tôi kể lại cho anh nghe một lần ư? Có phải anh cảm thấy, Đỗ gia là người lương thiện?"

"Chúng ta cứu mạng bọn họ, tất cả mọi người nhìn thấy, bọn hắn cũng không thể cùng chúng ta đối nghịch nha? Bằng không thì không có cách nào sống trong hội rồi." Diệp Thành nói ra.

Diệp Chấn Quốc thật muốn tát một cái trên mặt ông ta: "Hắn đã chết, cũng không thể lại cùng ta đối nghịch!"

Ông làm gì phải đem người cứu sống, đánh bạc là người ta không dám đối nghịch? Ông có bệnh sao?

Không, ông không có, con của ông có!

"Cút!" Diệp Chấn Quốc chỉ vào cửa ra vào: "Cút nhanh lên, quay trở lại nhà mình thu thập hành lý ra khỏi thủ đô! Vài năm tới tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Cha vậy mà mắng ông ta như vậy. . . Trong phòng còn có nhiều con cháu như vậy, Diệp Thành cũng không muốn ở lại, ông ta đứng lên, không quay đầu bước đi.

Ông ta có chút gian nan nói: "Con sẽ đi đấy, nhưng con hi vọng cha giúp con cử hành xong hôn lễ lại đi."

Diệp Chấn Quốc đang nổi nóng: "Kết hôn? Anh còn muốn kết hôn? Anh đừng gây họa cho người khác! Tự mình sống đi!"

Diệp Thành. . . . .

"Cha, đừng nói như vậy." Diệp Thượng cũng có chút nhìn không được rồi, nhanh chóng khuyên nhủ cha.

Tư tưởng lão tam xảy ra vấn đề, nhưng cũng không thể chậm trễ hắn kết hôn.

Đường Phương Hà kia ông ta cũng đã gặp rồi, là người rất có giác ngộ, có cô ta ở bên người, có lẽ tư tưởng lão tam còn có thể quay lại.

Ông ta cảm thấy những năm này, lão tam đã bị Chu Lệ Hoa làm cho lệch lạc, hiện tại cần một người phụ nữ giúp hắn nhìn lại.

Diệp Chấn Quốc cũng bình tĩnh lại, gật đầu: "Được, kết hôn, lúc nào?"

"Ngày mai!" Diệp Thành cắn răng nói.

Kỳ thật đương nhiên không phải, mấy ngày hôm trước ông ta thật vất vả mới được Đường Phương Hà tiếp nhận mình, ngày mai phải kết hôn, quá gấp gáp, không biết cô ấy có thể đồng ý hay không.

Nhưng cha cũng đã mắng ông ta như vậy rồi, thủ đô này không có cách nào ở lại, ông ta cũng không muốn ở lại.

Ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, thủ đô có xung khắc với ông ta, từ khi trở lại thủ đô, cha càng ngày càng chướng mắt ông ta, lại ở lại nữa, cha sẽ thực sự đánh c.h.ế.t ông ta rồi.

Ngày mai cử hành xong hôn lễ ông ta sẽ đi!

Diệp Chấn Quốc đã đáp ứng, Diệp Thành đi ra.

Diệp Thượng cảm giác tâm tình lão gia tử không tốt, cũng nhanh chóng mang theo người nhà rút lui.

Diệp Hưng đứng ở nơi đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Bọn họ tới để làm gì? Có người nào nhớ tới hay không?

Bọn hắn rõ ràng là đến giải quyết vấn đề bị Đỗ gia khó xử đấy!

Kết quả đây? Bị Hoa Chiêu cùng Diệp Danh hát đôi, cứ như vậy không giải quyết được gì rồi hả?

Ánh mắt Hoa Chiêu đảo qua, nhìn về phía hắn.

Diệp Hưng không chút nào lùi bước, cùng Hoa Chiêu đối mặt.

Bất quá vài giây sau hắn liền dời mắt, quay đầu hỏi Diệp Chấn Quốc: "Ông nội, làm sao bây giờ? Chúng ta cứ để bị Đỗ gia bắt nạt như vậy hả?"

Diệp Chấn Quốc liếc nhìn Diệp Danh.

Loại chuyện nhỏ nhặt này, ông đã mặc kệ, đều giao cho Diệp Danh phụ trách.

Tim Diệp Hưng dừng lại một chầu.

Cũng là cháu trai của Diệp gia, cũng là cháu trai của ôn nội, nhưng lại đối đãi khác nhau như vậy.

Nói cái gì mà cha là đứa con trai mà ông nội thích nhất, lừa gạt quỷ đấy, hắn ở trong mắt ông nội, chưa bao giờ được coi trọng.

Hiện tại, trong mắt ông nội thậm chí không có hắn rồi.

Hắn biến thành một nhân viên đường sắt bình thường, ông nội cũng mặc kệ!

Trong lòng đã có gì đó điên cuồng sinh trưởng.

"Chuyện Đỗ gia, cháu sẽ xử lý." Diệp Danh nói ra.

"Xử lý như thế nào?" Diệp Hưng truy vấn.

Diệp Danh nhìn hắn một cái: "Anh còn chưa nghĩ ra."

Diệp Hưng. . . . . Hắn thấy rõ là không muốn nói!

Người anh cả này tim có chín lỗ, hiện tại trong đầu chỉ sợ có 100 phương pháp đối phó Đỗ gia rồi, nhưng lại không nói cho hắn!

Có phải kết quả không như hắn mong muốn?

Anh cả cũng không quan tâm hắn có trở thành một người công nhân bình thường hay không rồi.

Đã nói người một nhà rồi đấy, vinh nhục cùng chia đâu này? ?

Bất quá hắn ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Em bị điều công tác, sẽ là một gã phục vụ viên trên tàu rồi, anh cả, anh có thể giúp em đổi một công tác khác không?"

Diệp Danh dừng mộ chút rồi nói: "Cứ chờ một chút."

Anh xác thực đã biết phải đối phó với người Đỗ gia như thế nào, bất quá trong lúc này còn phải ủy khuất Diệp Hưng một chút.

"Tốt, em đã biết." Diệp Hưng gục đầu xuống, không hỏi cái gì nữa, chào Diệp Chấn Quốc rồi rời đi.

Diệp Danh nhìn sắc mặt hắn, ánh mắt lóe lóe, không giữ lại, trầm mặc mà nhìn hắn rời đi.

"Hắn cũng giận chó đánh mèo rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Không, có thể là phẫn nộ rồi."

"Mặc kệ hắn." Diệp Danh nói ra: "Những gì cần nói anh cũng đã nói, nếu hắn còn nghĩ mãi không ra, ai cũng không có biện pháp."

Diệp Chấn Quốc tiếp lời: "Cùng giống như cha hắn vậy!" Làm cho người ta thất vọng cực độ.

"Vậy chuyện Đỗ gia?" Hoa Chiêu hỏi.

"Người này cháu cũng không cần quan tâm." Diệp Chấn Quốc nhìn cô ha ha cười: "Cháu về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc tốt cho bọn nhỏ là được, những chuyện này đều là chuyện của đàn ông."

Hoa Chiêu nhìn hai người, được rồi.

"Vậy ngày mai chú ba kết hôn, đến lúc đó làm sao bây giờ? Tổ chức ở chỗ nào?" Cô hỏi.

Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh sững sờ, đúng vậy a, làm sao bây giờ? Tổ chức ở đâu?

Vừa rồi Diệp Thành căn bản chưa nói!

Hơn nữa nhìn bộ dáng, ông ấy cũng vừa quyết định đấy.

Xem ra cái gì cũng phải để ông chuẩn bị.

"Thật sự là không bớt lo! 50~60 rồi, lại còn phải để cho cha hắn xử lý hôn sự cho hắn. . . Bất hiếu!" Diệp Chấn Quốc liếc nhìn Diệp Danh, muốn đem chuyện này ném cho anh.

Đột nhiên nhớ tới như vậy lại càng không đúng, nào có chuyện cháu trai tổ chức hôn lễ cho chú chứ? Lại không phải là không có cha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-236.html.]

"Khoản nợ ah!" Diệp Chấn Quốc lầm bầm, gọi điện thoại cho Miêu Lan Chi cùng Lưu Nguyệt Quế, nói các bà tới.

Chị dâu xử lý hôn sự cho chú em, vẫn miễn cưỡng được ah.

Hoa Chiêu cũng ở lại.

Mặc dù cô không muốn dính líu đến chuyện của Diệp Thành.

Nhưng đây cũng là chuyện của Diệp gia, cô với tư cách cháu dâu của Diệp gia, giúp một tay. . . . Được rồi, cô chỉ ở lại xem náo nhiệt đấy.

Chỉ với ánh mắt vừa rồi của Diệp Thành, muốn cô xuất tiền xuất lực, không có cửa đâu.

Cô chỉ là muốn trải nghiệm một chút hôn lễ lớn ở thập nên 80.

Đây là hôn lễ thứ hai cô tham dự kể từ khi xuyên qua.

Hôn lễ của Diệp Thư đông tây kết hợp không tính, Cô muốn xem đám cưới đích thực của Trung Quốc vào những năm 1980.

Miêu Lan Chi cùng Lưu Nguyệt Quế đều rất thận trọng.

Người nhà mình đóng cửa lại, mặt đỏ mặt trắng không sao cả.

Đối với bên ngoài, Diệp Thành là một phần của Diệp gia, ông ta làm bất luận chuyện gì đều liên quan đến thể diện của Diệp gia, không có ai không quan tâm đến thể diện.

Cho nên tuy thời gian cực kỳ gấp gáp, nhưng các bà cũng phải tận lực xử lý cho tốt.

Đồ không thiếu, hiện tại liệt kê danh sách để cho người đến cửa hàng mua là được.

Cái gì? Đóng cửa?

Gọi điện thoại cho quản lý, để cho hắn tự mình đến mở cửa!

Cũng không phải không trả tiền, không trái với nguyên tắc ~

Mà danh sách đồ dùng Miêu Lan Chi đã có, mấy tháng trước vừa dùng qua, còn giữ lại đây này.

"Tổ chức ở đâu? Phòng cưới ở đâu? Cũng không thể là chỗ ở hiện tại ah. . ." Lưu Nguyệt Quế đột nhiên hỏi.

Trong nhà có mấy đứa con đã lớn còn chưa nói, chỉ nói đến chuyện Chu Lệ Hoa ở cách đó không xa.

Nếu để cho Chu Lệ Hoa biết, hôn lễ ngày mai khẳng định rất náo nhiệt. . . .

Nhưng đổi sang phòng khác, đổi ở đâu?

Ánh mắt Lưu Nguyệt Quế liếc nhìn về phía Hoa Chiêu.

Một giây sau liền nhanh chóng dời đi.

Không nên không nên, đừng đánh chủ ý lên phòng ở của Hoa Chiêu, bà đã có bóng ma tâm lý rồi!

"Phòng ở hiện tại của cô giáo Đường cũng được." Hoa Chiêu nói: "Cũng là một căn nhà riêng."

Về phần căn nhà đó là Diệp Thành thuê cho bà ấy, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của Đường Phương Hà ở trong lòng hai người, cô chưa nói.

Phòng kết hôn ở nhà gái? Sao có chuyện như vậy ah.

Miêu Lan Chi cùng Lưu Nguyệt Quế đều nhìn về phía Diệp Chấn Quốc.

Diệp Chấn Quốc bực bội mà phất phất tay: "Dù sao kết hôn xong bọn hắn cũng đi, ở nơi nào đều giống nhau!"

"Được rồi, vậy lập tức lại để cho người đi bố trí." Miêu Lan Chi nói ra công việc tiếp theo.

"Vậy, tiểu Hoa, có chuyện này con xem được không?" Giọng của bà có chút do dự.

"Chuyện gì? Mẹ cứ nói." Hoa Chiêu nói.

"Nơi mời khách, mẹ muốn làm ở tiệm cơm của mẹ con." Miêu Lan Chi nói: "Hiện tại đi ra ngoài đặt tiệm cơm khác, cũng không kịp rồi."

Lễ kết hôn, động hơn mười bàn, hơn mười bàn, lại ở trong thời đại tài nguyên còn chưa quá phong phú này, phải sớm hẹn trước, bằng không thì bình thường tiệm cơm không chuẩn bị nhiều như vậy.

Hơn nữa đây là thời kì giáp hạt (*dễ gây đói kém), tiệm cơm tốt đều không có đồ ăn gì ngon để chọn.

Bếp Trương gia lại không giống, đồ ăn phong phú giống như mùa hè, mà hương vị lại càng không cần phải nói.

"Có trả tiền chứ?" Hoa Chiêu hỏi.

Miêu Lan Chi thoáng cái bật cười, Lưu Nguyệt Quế cũng nhịn không được nữa cười: "Cháu sao vậy, có tiền như vậy còn tính toán!"

Nếu như bà có tiền như Hoa Chiêu, bà mua thịt khẳng định một lần mua 2 cân! Mua bột mì tuyệt đối phải là loại trắng nhất đấy! Giày da cũng một năm bốn mùa mua bốn đôi, tuyệt đối không giống nhau!

Hoa Chiêu cười cười: "Lúc tiểu Đào kết hôn, cũng tới tiệm cơm nhà cháu mời khách, cháu khẳng định không thu tiền!"

Cô nói rất chân thàn, lại thoáng cái đã chạm đến chỗ đau của Lưu Nguyệt Quế.

Trải qua chuyện của Biên Mỹ Quyên, Diệp Đào lại đối với chuyện tìm đối tượng không có hào hứng rồi, cùng anh trai vội vàng trở về làm việc.

Đi lần này, không biết lúc nào mới trở về đi xem mắt, con dâu của bà, lại không thấy rồi.

Hoa Chiêu lè lưỡi, được rồi, cô thực sự không phải cố ý đấy.

Miêu Lan Chi cũng nhanh chóng ngắt lời: "Trả tiền, tuyệt đối trả tiền, cho mẹ con làm bàn tiệc xa hoa nhất."

Bà biết bếp Trương gia cũng đã chuẩn bị tốt để khai trương, đồ ăn khẳng định không thiếu.

"Được." Hoa Chiêu thống khoái đáp ứng.

Đây không phải là cô giúp Diệp Thành, đây là đang làm kinh doanh.

Bếp Trương gia đột nhiên bị biến cố, thoáng một phát "Hạ độc chết" nhiều người như vậy, bà chủ cũng bị bắt.

Tiếng gió đã truyền khắp kinh thành, càng truyền đi càng khó nghe.

Các cô rất cần một khởi đầu thành công vang dội để quay trở lại công việc kinh doanh.

Hôn sự của Diệp Thành tới đúng lúc!

Ngày mai mấy lãnh đạo tới khẳng định so với những người trúng độc lúc trước lại càng lợi hại hơn, không có gì thích hợp hơn thế này.

Chỉ vì chuyện này, cô nên cho Diệp Thành miễn phí. . . . . Được rồi, vẫn là không muốn, hãy để cho ông ta dùng tiền a.

"Đúng rồi, hiện trong tay chú ba không có tiền sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Lúc trước chút tiền này có lẽ cũng còn.

Nhưng hiện tại, sống ở thủ đô, rất không dễ, các loại chi tiêu, các loại xã giao, đều cần dùng tiền, chút tiền lương kia đoán chừng chỉ đủ duy trì thể diện và sinh hoạt, không thừa nổi bao nhiêu.

Tối thiểu không đủ mời hơn mười bàn tiệc rượu giá cao.

Năm 81, bếp Trương gia đã tăng giá rồi. . . . Một bàn tiệc xa hoa nhất định giá 666.

Cô một chút cũng không thấy áy náy.

Bàn tiệc rượu này không dám nói các loại sơn trân hải vị đều có, nhưng phóng tới 30 năm sau, sẽ không ít hơn 6666.

Bất quá hiện tại 666 nhân với 10, đại khái là một năm tiền lương của Diệp Thành.

"Ông dùng tiền." Diệp Chấn Quốc nói ra.

"Vậy không thích hợp. . ." Hoa Chiêu nói.

"Là rất không thích hợp đấy." Diệp Chấn Quốc gật đầu nói: "Người khác chỉ kết một lần, hắn kết hai lần, ông còn phải cho tiêu cho hắn hai lần tiền, có chút không công bằng…

"Như vậy đi, lần này chính hắn ra tiền. Bất quá vì hiện trong tay không có, ông sẽ giúp hắn ra, đến lúc đó lại để cho hắn hàng tháng đưa cho ông."

...

Bên này đang khua chiêng gõ trống mà an bài kết hôn, bên kia Diệp Thành đang dập đầu nói lắp ba lắp bắp mà cầu hôn.

"Ngày mai sẽ kết hôn?" Đường Phương Hà vẻ mặt kinh ngạc, ngoài ý muốn, thấp thỏm không yên, do dự, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không đồng ý."

Lòng Diệp Thành lập tức lo lắng, bất quá cũng có một loại cảm giác nên như thế.

Phương Hà là người trang nghiêm, ông ta làm như vậy, quá không trang trọng rồi.

"Nhưng cô hãy tin tưởng tôi, tôi và cô kết hôn, cũng không phải trò đùa, tôi rất nghiêm túc! Tôi muốn cùng cô bình yên trải qua hết tuổi già!" Diệp Thành nắm tay Đường Phương Hà chân thành nói.

Đường Phương Hà cúi đầu, giống như thẹn thùng.

Ông muốn một cuộc sống bình yên? Còn phải xem Hoa Chiêu có đồng ý hay không.

Bất quá, chỉ cần về sau ông ta không phạm tội ngu xuẩn, Hoa Chiêu cũng sẽ không quan tâm đến ông ta.

"Sao lại đột nhiên muốn kết hôn?" Đường Phương Hà hỏi.

Diệp Thành do dự một chút, đem chuyện trong nhà nói.

Ông ta nhìn chằm chằm Đường Phương Hà, phát hiện lúc cô nghe thấy ông ta sắp sửa rời công tác ở thủ đô, biểu cảm không có một tia thay đổi, chỉ có nhàn nhạt lo lắng cùng đau lòng.

Lòng ông ta liền an tâm lại mềm mại.

"Cô yên tâm, chỗ đó tuy nói điều kiện ác liệt, nhưng tôi sẽ không để cô chịu ủy khuất, sau khi cô qua đó, muốn tiếp tục dạy học tôi sẽ tìm trường học cho cô, không muốn dạy học, ở nhà hưởng hưởng thanh nhàn, cũng có thể."

Đường Phương Hà xuất ra công lực cả đời mới khiến cho đuôi lông mày không nhúc nhích.

Đó là Thanh Hải ah Thanh Hải! Cùng ông ta đến đó đã là cực độ ủy khuất được không!

Còn muốn cho bà đi dạy học? Mỗi ngày trèo đèo lội suối mà đến trường học sao?

Còn có, chỗ kia là địa phương nào, bà biết rõ, người da trắng đi qua không đến 2 năm sẽ biến thành quả trứng màu đen.

Hoặc là không đến hai ngày cũng bởi vì thiếu không khí mà nghẹn c.h.ế.t rồi.

Bà muốn sống, muốn sống thật tốt, thoải mái mà sống, mới không đi chỗ kia chịu tội.

Đường Phương Hà nhướng mày, lắc đầu: "Tôi không thể đi cùng ông."

Lòng Diệp Thành liền lạnh lẽo.

"Trong tay tôi còn có một lớp tốt nghiệp, chỉ mấy tháng nữa bọn hắn sẽ thi tốt nghiệp trung học, bây giờ đổi giáo viên đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn, tôi không thể bởi vì việc riêng của mình mà ảnh hưởng đến tương lai của nhiều học sinh như vậy." Đường Phương Hà cau mày nói.

Diệp Thành thả lỏng, thật là một người phụ nữ dịu dàng, nhân hậu và đầy trách nhiệm!

Không nghĩ tới ông ta đã lớn tuổi như vậy, còn nhặt được bảo vật rồi!

"Vậy được, cô cứ hoàn thành lớp tốt nghiệp này trước, về sau, có lẽ tôi lại trở về rồi." Diệp Thành nói.

Kỳ thật ông ta cũng không muốn để cho Đường Phương Hà cùng mình đi chịu tội, không muốn làm cho Đường Phương Hà xinh đẹp biến thành màu đen. . .

Chính ông ta cũng không muốn chịu khổ như vậy.

Nhưng ông ta lại rất rõ ràng, Diệp gia chưa bao giờ chịu thiệt!

Đỗ gia lần này động vào bọn họ, lão gia tử tuy ngoài miệng chưa nói sẽ làm sao bây giờ, nhưng ông ấy không muốn cho người Đỗ gia sống đấy. . . .

Ông ấy nhất định sẽ làm như vậy.

Đợi Đỗ gia đổ, ông tất nhiên lại có thể trở về rồi.

Cho nên hôm nay ông ta không hỏi một tiếng.

Diệp Hưng lại nghĩ không ra, thiếu kiên nhẫn.

"Vậy ngày mai. . ." Diệp Thành còn muốn lại cầu hôn, cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.

Người trang trí phòng cưới đến.

Đường Phương Hà đang ở nơi nào, Diệp Thành tuy giữ bí mật, Hoa Chiêu cũng không biết, nhưng Diệp Danh biết rõ.

Người tới mang theo bao lớn bao nhỏ, chẳng những muốn thu thập phòng cưới, còn muốn đem đồ vừa mua chỉnh lý tốt.

Đường Phương Hà chân tay luống cuống mà nhìn một đống người đem giường đơn đệm chăn đổi thành màu đỏ chót, nhìn bọn hắn đem kính thủy tinh lau sạch sẽ dán lên chữ hỉ lớn. . .

Đợi bà kịp phản ứng, hết thảy đều thu thập xong, bà cự tuyệt lại lộ ra không có lực.

Diệp Thành lớn tuổi như vậy rồi, hắc hắc cười ngây ngô lấy, đột nhiên cảm thấy cha vẫn yêu ông ta đấy, xử lý mọi chuyện còn tốt như vậy!

Đường Phương Hà nhìn ông ta cười ngây ngô, cũng cúi đầu cười cười.

. . .

Tuy thiếp mời phát rất vội vàng, làm cho mọi người ghé mắt nhìn, nhưng ngày hôm sau mười giờ sáng, các tân khách đã đến bếp Trương gia, tham gia hôn lễ của Diệp Thành.

Đều là người thành tinh rồi, đối với chuyện Diệp Thành vì sao đột nhiên kết hôn, bọn hắn đã suy đoán được.

Nếu không kết hôn sẽ phải đi miền tây rồi, bọn hắn cũng sẽ không đi vào trong đó tham gia hôn lễ của ông ta.

"Cô dâu là ai?" Có người cầm thiếp mời bốn phía nghe ngóng.

Đường gia, biến mất ở trước mắt mọi người quá lâu, người có ít kinh nghiệm căn bản chưa từng nghe nói.

Nhưng hôm nay tới đấy, phần lớn đều là bạn cũ lâu năm của Diệp gia, không ai không biết đấy.

Kết hôn lần hai, còn lớn tuổi như vậy, sao có thể không biết xấu hổ mà mời quá nhiều khách?

Dù sao Diệp Chấn Quốc cũng xấu hổ, ông chỉ phát thiếp mời cho người thân quen.

Mặc dù như vậy, cũng đã 10 bàn.

Diệp gia sừng sững quá lâu, quan hệ bạn cũ rất nhiều.

Hoa Chiêu nhìn cô dâu Đường Phương Hà khoa trương nói: "Thật xinh đẹp."

"Không dám đặt quần áo trước, tôi cảm thấy thiếu chút gì đó." Đường Phương Hà sửa sang quần áo trên người, nháy mắt với Hoa Chiêu mấy cái nhỏ giọng nói.

Làm sao bà có thể chủ động chuẩn bị váy cưới nếu giả vờ như đang miễn cưỡng và không muốn?

Hoa Chiêu dựng thẳng ngón tay cái: "Không có việc gì, ngày tốt lành đều đang ở phía sau, về sau quần áo đẹp còn nhiều mà."

Đường Phương Hà cười cười: "Vẫn phải trả nợ trước rồi nói sau."

Buổi sáng hôm nay bà đã gặp Diệp Chấn Quốc, Diệp Chấn Quốc đi thẳng vào vấn đề liền nói cho bà, Diệp Thành hiện tại thiếu nợ 7000 bên ngoài, bất kể chủ nợ là ai, tiền này ông ta nhất định phải trả.

Đường Phương Hà đương nhiên kiên quyết biểu thị có nạn cùng chịu, có nợ cùng trả.

Làm Diệp Thành cảm động sắp chết!!!, thiếu chút nữa bị Diệp Chấn Quốc tát cho hai cái! ~~

"Chuyện ngày hôm nay, Chu Lệ Hoa biết không?" Đường Phương Hà đột nhiên hỏi.

Hoa Chiêu lắc đầu: "Cháu không biết, không có ai thông báo cho bà ta, nhưng đã thông báo cho nhiều khách mời như vậy, bà ta có thể nhận được tin tức. . . ."

Một câu nói còn chưa dứt lời, bên ngoài liền náo nhiệt lên.

"Diệp Thành! Diệp Thành ~" Ngoài cửa có một giọng nữ tê tâm liệt phế mà hô.

Nhưng lại không phải là Chu Lệ Hoa.

"Diệp Thành! Anh mau đi xem chị của tôi một chút! Chị ấy tự sát!" Người phụ nữ này hét lên.

Không cần nói chị gái bà ta là ai, nghe được mọi người đều hiểu.

Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Đường Phương Hà.

Phát hiện Đường Phương Hà vẫn mỉm cười.

Thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, bà quay đầu nhỏ giọng nói: "Cũng không biết có c.h.ế.t hay không, bất quá bà ta náo loạn lúc này, tôi đoán không c.h.ế.t được."

"Cũng không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Luôn luôn có một số người phụ nữ cảm thấy nếu mình c.h.ế.t rồi, chính là sự trừng phạt tốt nhất đối với đàn ông, sẽ làm cho bọn hắn hối hận cả đời."

Cô lắc đầu: "Thật khờ."

Đường Phương Hà rất đồng ý mà gật đầu: "Đúng! Người đàn ông này xác thực sẽ hối hận, bất quá là hối hận đã cưới người phụ nữ kia! Để cho bọn hắn rơi vào hoàn cảnh này ngày hôm nay.

"Bọn hắn còn có thể bởi vì chột dạ sợ quỷ, tận lực quên đi người phụ nữ đó, nửa đời sau có thể không muốn nhớ tới."

Cho nên dùng cái c.h.ế.t để trừng phạt người khác, quả thực là mười phần sai. Dùng cái chết, chỉ có thể trừng phạt cha mẹ, trừng phạt tất cả những ai yêu mến người phụ nữ đó.

Mà kẻ thù của người đó, sợ là muốn vỗ tay khen hay.

Đây quả thực là dại dột muốn chết.

Hoa Chiêu cũng tán đồng mà gật đầu, ánh mắt nhìn Đường Phương Hà cũng có chút thưởng thức.

Không nghĩ tới bà ấy sinh ra trong thời đại này, cũng có sự giác ngộ này.

"Bất quá đến cùng đã c.h.ế.t hay chưa? Sao còn không nói?" Đường Phương Hà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng kêu của người phụ nữ vừa rồi lại vang lên ngoài cửa: “Anh rể! Anh mau đến nhìn mặt chị em lần cuối ah! Nếu không đi sẽ không còn kịp rồi!"

"Nhìn đi, không chết." Đường Phương Hà cười nói.

Nụ cười của bà ấy rất điềm tĩnh, một chút cũng không coi vào đâu.

"Cô còn cười." Hoa Chiêu nói: "Với cách làm người của Diệp Thành, ông ta nhất định là sẽ đến xem đấy, cho dù ông ta không muốn đi, bên ngoài nhiều khách khứa đang nhìn như vậy, ông ta nhất định phải đi."

Bằng không thì quá tuyệt tình rồi.

Ông ta tốt xấu gì cũng là một nhân vật, phải giữ gìn hình tượng một chút.

"Cô xử lý thế nào?" Hoa Chiêu nhìn Đường Phương Hà hỏi.

Tuy bà ấy đã 40 đến tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên kết hôn.

Chú rể trong ngày kết hôn lại vứt bỏ mình đi gặp vợ trước?

Nếu đổi lại là cô, cô sẽ tức chết.

"Làm sao bây giờ? Tôi rất cao hứng." Đường Phương Hà nháy mắt với Hoa Chiêu: "Cháu còn nhỏ, học tập một chút ~ "

Vừa nói xong, Diệp Thành đẩy cửa đi đến.

Thấy Hoa Chiêu cũng ở trong phòng, nét mặt của ông ta dừng lại một chầu.

Bất quá hiện tại cũng không thể quan tâm đến cô rồi, ông ta nhìn về phía Đường Phương Hà, trên mặt tràn đầy áy náy: "Anh đi một chút. . . Rất nhanh sẽ trở về!"

"Không cần." Đường Phương Hà vẻ mặt quan tâm lo lắng: "Em với anh cùng đi! Chị Chu như vậy. . . Đều là vì em, em muốn đến xin lỗi chị ấy!

"Nhưng chị ấy muốn quay lại với anh, em sẽ không đáp ứng đấy! Chúng ta đã nhận được giấy hôn thú, là vợ chồng hợp pháp rồi, từ nay về sau, anh chỉ có thể là chồng của em!"

Bà nhìn Diệp Thành, ẩn ý đưa tình lại kiên định nói.

Tim Diệp Thành lập tức như uống mật ngọt vậy.

Từ khi gặp được Đường Phương Hà, vẫn luôn là ông ta chủ động, ông ta tỏ tình, ông ta thổ lộ tiếng lòng.

Đường Phương Hà đều là bị động tiếp nhận ông ta.

Thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng ông ta liền có một chút không xác định, cô ấy có thích ông ta không? Bọn họ có thể đi cùng nhau đến khi già đi?

Nhưng hiện tại, ông ta rốt cuộc cũng yên tâm!

"Em ở chỗ này, anh tự mình đi là được, anh lập tức sẽ trở lại!" Diệp Thành vừa cười vừa nói.

Ông ta còn lưu lại chút đầu óc, biết nếu hiện tại Đường Phương Hà đi gặp Chu Lệ Hoa, chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Trên mặt Đường Phương Hà xuất hiện biểu cảm rung rung muốn khóc: "Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, kết quả anh lại đi gặp chị Chu? Để em một mình ở chỗ này bị các tân khách cười nhạo?"

Diệp Thành nóng nảy: "Không đúng, không đúng, anh không có ý này. . ."

"Nhưng anh đang làm như vậy đấy." Đường Phương Hà lên án mà nhìn ông ta, bất quá ngữ khí vẫn rất mềm mại.

Hơn nữa vài giây sau bà liền khống chế tốt cảm xúc, ôn nhu nói: "Bất quá em hiểu anh khó xử, anh xem như vậy có được hay không? Em với anh cùng đi ra ngoài, sau đó anh cứ để em lại ở đâu cũng được, anh lại đi gặp Chu Lệ Hoa."

Nhìn biểu cảm của người vợ xinh đẹp, rộng lượng như vậy, Diệp Thành không thể nhẫn tâm cự tuyệt: "Được rồi."

Đường Phương Hà lập tức kéo cánh tay của ông ta đi ra ngoài, thừa dịp Diệp Thành phân tâm, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Chiêu.

Học được chưa? Phải lấy nhu thắng cương, phụ nữ phải học được cách vận dụng cây đao "ôn nhu" này!

Còn phải học được "Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" .

Hoa Chiêu xem hiểu rồi.

Cô lại lắc đầu, nếu không phải thời gian không thích hợp, cô nhất định phải đem Đường Phương Hà lưu lại, nói cho bà ấy biết chiêu này đối với loại đàn ông như Diệp Thành coi như dễ dùng.

Đối với một số người đàn ông khác, chỉ có đao mổ heo mới dễ sử dụng.

Nhưng cô không thể không thừa nhận Đường Phương Hà lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể hạ gục Diệp Thành.

Cái gì mà đi ra ngoài cứ đem đến đâu cũng được, Hoa Chiêu đoán ra khỏi cửa lớn, Đường Phương Hà nhất định còn có biện pháp để cho Diệp Thành mang bà ấy đi gặp Chu Lệ Hoa.

Diệp Thư từ bên ngoài tiến đến, ngạc nhiên mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Chuyện gì đã xảy ra? Chú ba sao lại mang. . . thím ba mới đi ra ngoài rồi hả? Đi gặp thím ba cũ?"

Đây là động tác gì vậy? Cô ấy quả thực muốn hoài nghi chỉ số thông minh của chú ba!

"Ông ấy là sợ Chu Lệ Hoa không chết, cố ý đến làm bà ta tức chết?" Diệp Thư hỏi.

Hoa Chiêu cười ha ha: "Không phải chú ba muốn đi chọc giận c.h.ế.t Chu Lệ Hoa, là thím ba mới của chúng ta, muốn chọc c.h.ế.t bà ta."

Đường Phương Hà đi xin lỗi Chu Lệ Hoa hay sao? Cũng chỉ có Diệp Thành mới tin tưởng loại chuyện ma quỷ này.

Bất quá cô ngược lại tin tưởng Đường Phương Hà đến trước mặt Chu Lệ Hoa, nhất định sẽ thật sự "Xin lỗi" .

Nhưng tình huống hiện tại là, mặc kệ bà ấy nói cái gì, Chu Lệ Hoa chỉ cần nhìn thấy bà ấy thì sẽ tức điên.

Quả nhiên.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Chiêu nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Chu Lệ Hoa, như con dã thú.

Chỗ ở Chu Lệ Hoa thuê, ở phố nhỏ phía đối diện, khoảng cách rất gần.

Không riêng Hoa Chiêu nghe thấy được, các tân khách đang yên tĩnh cũng nghe thấy rồi.

Hôn lễ này rất náo nhiệt ha ha, còn chưa bắt đầu, chú rể cô dâu đã đi, bọn hắn cũng không thể ăn uống thả cửa, yên tĩnh một chút, đã nghe được động tĩnh bên kia.

Mọi người lập tức "Mắt đi mày lại" mà càng náo nhiệt.

Diệp gia mấy năm này tuy sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng sao lại có chút cảm giác gia môn bất hạnh? Cũng chỉ có mấy người, lại ly hôn nhiều người!

Hôm nay bữa cơm này, còn có thể ăn được hay không?

Diệp Chấn Quốc cũng bị tức chết!

"Đi, bắt hắn kéo về cho tôi! Đem hôn lễ cử hành xong, hắn thích đi đâu thì đi!" Lão gia tử cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói xong câu đó.

Hoa Chiêu lập tức xung phong nhận việc, muốn đi gọi người. . . Được rồi, xem náo nhiệt.

Kết quả ở cửa ra vào đã bị Diệp Danh ngăn cản.

Anh im lặng mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư, nói với Diệp Thư: "Em cũng thích tham gia náo nhiệt rồi hả?"

"Ha, phải không, ở nước ngoài khó kìm lòng ..." Nơi đó không nhiều đồng hương, cũng không có loại náo nhiệt như vậy, cô ấy rất cô đơn lạnh lẽo.

Sau khi trở về, tính cách tựu có chút b.ắ.n ngược. . .

"Các em không cần đi, người rất nhanh sẽ trở về rồi." Diệp Danh nói ra.

Hoa Chiêu dựng thẳng lỗ tai mà nghe, Chu Lệ Hoa đang giúp Diệp Thành nhớ lại thời gian tốt đẹp của bọn họ lúc trước, vừa nhớ lại đến 25 tuổi, nhất thời khó có thể kể hết.

Bất quá đây không phải là trọng điểm, cô hỏi Diệp Danh: "Anh cả, anh không qua xem. . . Anh không tự mình đi đưa người về sao?"

Diệp Danh vừa buồn cười vừa tức giận mà liếc nhìn cô một cái: "Anh muốn chừa cho chú ba chút mặt mũi."

Tai anh cũng rất thính, trước đó đã nghe thấy Chu Lệ Hoa kể lại hồi ức, kể cả Diệp Thành khen bà ta eo mảnh, làm cho ông ta yêu thích không buông tay. . . .

Diệp Danh dời ánh mắt, có thể tưởng tượng, mặt của chú ba anh hiện tại nhất định là màu đen đấy, với tư cách là cháu, anh sẽ không nhìn hiện trường rồi.

Diệp Danh phái mấy người đi qua quả thực là cứu vớt Diệp Thành, ông ta lôi kéo Đường Phương Hà chạy ra khỏi cái tiểu viện kia.

"Các người canh giữ ở cửa ra vào! Nếu ai đi ra, liền chặt chân!"

Diệp Thành cũng tức giận rồi.

Trong sân còn có một đống người Chu gia, người già yếu ngăn ở cửa ra vào, bằng không thì vừa rồi ông ta đã sớm lao ra rồi.

Mặt ông ta đen lại, lôi kéo Đường Phương Hà đang bị kinh sợ trở về bếp Trương gia.

Trước khi người qua trở lại, Diệp Danh đem Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều đuổi trở về, chính anh cũng rời khỏi cửa ra vào, không nhìn Diệp Thành xấu hổ.

Một đám cưới kết thúc khi chủ nhà và khách mời giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Chiêu coi như đã thấy được hôn lễ lớn của thập niên 80, cho dù hôn lễ của hào phú, ngoại trừ đồ ăn tốt hơn một chút, những cái khác đều thật sự đơn sơ.

Bởi vì Diệp Thành đã lớn tuổi, lại là kết hôn lần hai, nghi thức đặc biệt đơn sơ.

Chỉ cần cúi lạy, trưởng bối phát biểu, là xong việc.

Diệp Chấn Quốc cũng muốn tức chết, cái gì cũng không muốn nói, vội vàng ứng phó vài câu.

Lúc này Diệp Thành cũng không oán trách ông ấy, ông ta cũng hi vọng hôn lễ này sớm chấm dứt một chút, sớm để mọi người rời đi, đừng cho bọn hắn nghe thấy Chu Lệ Hoa đang hét to. . . .

Đời này, thể diện đều mất hết vào hôm nay!

Nghi thức vừa kết thúc, Diệp Thành liền lôi kéo Đường Phương Hà rời đi rồi.

Các tân khách cũng rất tự giác, dù không nỡ đồ ăn cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Hoa Chiêu thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Người Đỗ gia coi như đã làm một chuyện tốt, đem Diệp Thành điều đi rồi, về sau cô sẽ sống thoải mái hơn một ít.

Đúng rồi, Đỗ gia.

Hoa Chiêu tìm được Diệp Danh đang cùng bọn nhỏ chơi đùa, hỏi anh cả: "Người Đỗ gia chỉ dùng những thủ đoạn này sao? Chúng ta cũng không tổn thương gân động cốt ah."

Công tác của Diệp Thượng chỉ bị thuyên chuyển, trước mắt chưa nhìn ra như thế nào.

Diệp Thành thảm hơn một chút, đi ra ngoài chịu khổ rồi.

Những con cháu khác của Diệp gia, công tác vốn chỉ là một hạt vừng, vừng trắng đổi thành vừng đen, Diệp Chấn Quốc cũng lười quản.

Đừng nói bọn hắn còn nhỏ, hiện tại vốn đang ở cơ sở để rèn luyện, cho dù không phải, ông ấy cũng tùy thời có thể đem hạt vừng đổi thành hạt dưa hấu. . . .

Cho nên căn bản không để vào mắt.

"Đỗ gia chỉ nói mấy câu khó nghe?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Danh cười nói: "Bọn hắn cũng không muốn như vậy, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, người Đỗ gia sắp phải c.h.ế.t rồi, kẻ địch lại là chúng ta, cái gọi là 'Nhân mạch " đương nhiên sẽ nghĩ thật kĩ."

Nhưng anh tuy nói như vậy, lông mày lại không buông ra, ngược lại nhăn càng chặt.

Người Đỗ gia cũng không phải tốt đẹp gì.

Diệp gia đã bị đả kích, nhưng đều là bên ngoài đấy, bọn hắn hiện tại đang bí mật trù tính cái gì, vẫn nhìn không thấu.

Anh còn đang trông chừng.

Tuy không muốn nói ra lại doạ đến phụ nữ có thai, nhưng chắc có lẽ con bé cũng không bị sợ đến.

Hơn nữa việc này cũng không thể gạt.

"Em gần đây tốt nhất không nên đi ra ngoài, lại càng không nên một mình ra ngoài, coi chừng người Đỗ gia chó cùng rứt giậu, trong tay bọn họ có chút thế lực không ai biết." Diệp Danh nói.

Hoa Chiêu gật đầu, có chút tò mò nói: "Người Đỗ gia thật sự sẽ chết? Bệnh viện không có biện pháp nào sao?"

"Chỉ có Đỗ lão gia tử nguy hiểm nhất, những người khác, còn có thể chống đỡ một thời gian ngắn." Diệp Danh nói ra.

Tin tức này tuy bị giữ bí mật rất chặt chẽ, nhưng anh đã biết.

Nguy hiểm nhất chính là lão nhân cùng đứa nhỏ, đàn ông Đỗ gia có thể sống mấy người còn khó mà nói.

Bất quá cho dù may mắn không chết, về sau cũng cần quanh năm điều dưỡng, không thể vất vả rồi.

Mặc dù như vậy, còn có thể sống vài năm, cũng phải xem mệnh.

Thật sự thảm, Hoa Chiêu một mặt là đồng tình, một mặt khác lại vui vẻ.

Thế nhưng mà nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt.

Gần đây lòng cô luôn treo lơ lửng, đâu có thể thực sự cười được.

Nhìn nhìn mấy đứa trẻ, Hoa Chiêu để cho bọn nhỏ tự mình chơi, cô gọi Diệp Danh vào thư phòng.

"Anh gần đây có tin tức của Diệp Thâm không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Diệp Danh lắc đầu: "Nói đến chuyện này anh còn chưa kịp hỏi em, Diệp Thư nói với anh chuyện báo chí, đã xảy ra chuyện gì? Nó liên hệ với em rồi sao?"

Diệp Thâm cùng anh có liên hệ, cũng chỉ là do công tác cần, về phần tình huống nhiệm vụ của Diệp Thâm ở bên kia, một chữ cũng không đề cập tới.

Hơn nữa ngoại trừ Diệp Thâm chủ động liên hệ anh, anh không liên lạc được với Diệp Thâm.

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ nói ra: "Chuyện trên báo đều là hiểu lầm, em đã gặp anh ấy rồi."

"Sau đó thì sao? Vì sao hiện tại vẻ mặt lại lo lắng như vậy?" Diệp Danh hỏi.

". . . . Chúng em phát hiện kho báu, hiện tại anh ấy một mình ở bên kia đào, không biết thuận lợi hay không, em có chút lo lắng." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh sững sờ: "Kho báu?"

Nghĩ nghĩ, chuyện vũ khí, Hoa Chiêu giấu không nói chuyện, cô chỉ nói những thứ sắp sửa thuộc về cô kia: "Kho báu 'Hải tặc'! Bất quá phải đoạt từ trong tay 'Hải tặc', có chút nguy hiểm."

Diệp Danh không biết nên nói gì rồi.

Bọn họ nhặt còn chưa đủ, mà lại đoạt rồi hả?

Hơn nữa cách xa như vậy, anh nói cái gì cũng vô dụng.

Bất quá thấy biểu lộ của Hoa Chiêu thật sự lo lắng, anh quyết định tìm cho con bé một chút chuyện để làm.

"Đất thầu trồng rau bị hủy rồi, em định làm như thế nào?" Anh hỏi.

Hoa Chiêu cố gắng ném đi bất an dưới đáy lòng, nói ra: "Đất tuy bị hủy rồi, không thể trồng rau nữa, nhưng chỗ đó vẫn là của em, sẽ không bị thu hồi chứ?"

"Không." Diệp Danh nói ra.

"Em liền an tâm." Hoa Chiêu cười nói.

Tổn thất tiền đặt rau củ không sao cả. Đó không phải là vấn đề lớn.

"Vườn rau bị hủy rồi, tìm một cái khác là được." Hoa Chiêu hỏi: “1000 mẫu đất đồng ý với em đã phê xong chưa?"

Diệp Danh gật đầu: "Hạt giống dâu tây đã thông qua nghiệm chứng, đã phê duyệt rồi, anh đang muốn hỏi em, chọn ở đâu."

Diệp Danh tìm đến một cái bản đồ của thủ đô, thò tay chỉ vào mấy địa phương ở vùng phụ cận đường vành đai năm hỏi: "Em chọn ở ở đâu?"

Hoa Chiêu nhìn bản đồ, quả thực hít vào một ngụm khí lạnh, nước miếng cũng muốn lưu lại.

"Có ý gì? 1000 mẫu đất ở những địa phương này sao? Gần như vậy?"

Diệp Danh kỳ quái mà nhìn cô một cái, gần? Con bé này có phải không có cùng nhận thức với anh?

Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, cái vành đai năm này, chỉ là đường vành đai năm trong mắt cô.

Hiện tại đường vành đai hai còn chưa có sửa chữa tốt đâu, vành đai ba mới chỉ có một nửa, Diệp Danh dù có lợi hại đến đâu cũng không nghĩ ra "vành đai năm" xa như vậy.

Mà bây giờ bên ngoài đường vành đai hai đều là nông thôn! Bên ngoài vành đai ba đều là ruộng lúa đấy, vành đai năm? Ở trong mắt người thủ đô, đã không thuộc về thủ đô rồi.

Diệp Danh cảm thấy mình làm việc không tốt, chưa cho Hoa Chiêu một địa điểm gần nhà hơn.

"Có thể, có thể rồi, cái này là được rồi, rất gần rất gần, gần đến nỗi em cũng sợ hãi." Hoa Chiêu nói.

Những địa phương này tương lai tất nhiên sẽ phát triển, hơn nữa có mấy địa phương căn bản nằm ở giữa đường vành đai bốn và vành đai năm, không nói tấc đất tấc vàng, nhưng vị trí phù hợp, tới gần khu kinh doanh, tương lai cũng rất có giá trị.

Cô cũng không dám ra tay.

Nơi tốt như vậy lại để cô chiếm được 1000 mẫu? Sẽ làm mù mắt một số người.

Đến lúc đó nếu ban bố một chính sách riêng cho cô sẽ không tốt.

Nhưng để cô buông tay, lại không thể.

"A..., em đã hối hận. . ." Hoa Chiêu nói ra.

"Cái gì?" Diệp Danh tò mò hỏi.

Loading...