Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-10-27 03:02:21
Lượt xem: 164
"Thím ba có vẻ ngoài ăn nói hay, có khí chất nhưng rất hay ghen tị và thích so đo. Còn chú ba là người thấp nhất trong ba anh em họ. Mấy năm nay thím ấy ăn nói không được tốt. Đối với mẹ và thím hai thì luôn nói chuyện kiểu âm dương quái khí đấy. ” Diệp Thư nói.
"Hơn nữa ta hoài nghi, bà ấy lần này thăm các ngươi là giả, xin ông nội cho chú ba đi cửa sau mới là thật đấy." Diệp Thư nói ra: "Đến lúc đó lại làm ông nội tức giận."
Ông nội chưa bao giờ cho con cháu đi cửa sau, bọn họ có thể có địa vị hôm nay, đều là chính kết quả bọn họ nỗ lực.
Đương nhiên người khác nếu nhìn mặt mũi của ông, bên trên đặc thù chiếu cố một chút với con cháu Diệp gia, ông cũng không ngăn cản… Sẽ không giống như những người khác, cố ý chèn ép con cháu nhà mình, lại tỏ ra cao thượng.
"Một lát nữa thím ba gặp em, nhất định sẽ có vài lời khó nghe. Có thể bà ấy sẽ hỏi thăm tình hình của ông nội em, Có lẽ là âm dương quái khí." Diệp Thư có chút nịnh nọt mà nói với Hoa Chiêu, "Em đừng để ý. "
Diệp Thâm tìm được một cô vợ quê mùa, thím ba này ngoài mặt thì nhiệt tình, nhưng trong lòng lại không biết cười chê Diệp Thâm như thế nào.
Nhưng Hoa Chiêu xinh đẹp như vậy, vượt qua cả con gái ruột của mình, thím ba trong lòng khẳng định không thoải mái, có thể sẽ ép buộc Hoa Chiêu vài câu.
Diệp Thư quá hiểu bà ấy nên phải nói trước cho Hoa Chiêu vài câu.
“Được, được rồi, em sẽ không phiền.” Hoa Chiêu gật đầu, chỉ cần Diệp Thâm ở bên cạnh, đối với thím ba nói vài câu chua ngoa là chuyện nhỏ, cô có thể coi như không nghe thấy nó.
“Còn cô cả thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thư có hai người cô, cô cả là Diệp Mai và cô nhỏ là Diệp Phương. Người cô này hóa ra là một quân nhân chứ không phải là một công chức, Hoa Chiêu ngay lập tức khâm phục khi nghe chuyện đó.
“Cô cô không có chuyện gì.” Vẻ mặt của Diệp Thư cuối cùng cũng dịu đi, nhưng cũng vui mừng trên mặt như khi nhắc đến Diệp Phương: “Vấn đề duy nhất của cô ấy là tính cách của cô ấy quá cứng rắn. Cô ấy giống đàn ông hơn là đàn ông. Chị vẫn luôn quên mất mình còn 2 người cô, lúc nào cũng nghĩ mình có 3 người chú. "
Nói đến đây, Diệp Thư đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Diệp Thâm hai mắt lóe lên.
Hoa chiêu nhìn mặt nói chuyện đã đạt đẳng cấp là max level, cô lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô không hỏi cũng may, cô vừa hỏi, Diệp Thư lập tức có chút né tránh nói: "Không có gì."
Hoa Chiêu càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cô cũng không đào bới vấn đề.
Cô nhìn về phía Diệp Thâm, Diệp Thâm vẻ mặt mặt không biểu tình, không phát giác ra cái gì.
"Chị dâu!"
Tiếng hét từ xa khiến Diệp Thư giật mình, giọng nói quen thuộc khiến cô vừa nghe đã thấy đau đầu.
“Tại sao lại ra ngoài?” Cô hỏi, nhìn Khổng Ni, cau mày.
Hai ngày nay cô lấy cớ ra ngoài tìm đối tượng cho cô ta, lúc này mới đem Khổng Ni trấn an trong nhà, chỉ có giờ cơm mới về nhà đưa cho cô ta chút gì ăn.
Nhà Diệp Phương là bếp ga, sợ Khổng Ni làm nổ tòa nhà nên phải đưa giao đồ ăn đến.
“Chị nói chị đi tìm đối tượng cho tôi! Người đâu?" Khổng Ni chỉ vào Diệp Thư rống to: "Chị quả nhiên là đang lừa tôi!"
Vì nghi ngờ này nên hôm nay cô ta không thể không bí mật theo Diệp Thư ra ngoài, nhưng khi tới khu vực này, cô ta đã bị một nhà hàng thu hút, vừa không để ý tới người đã biến mất. Cô ta đang lo lắng, Diệp Thư liền xuất hiện., Diệp Thâm cũng đi theo.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thâm. Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng tức giận!
Diệp Thư thật đáng trách! Một người em trai tốt như vậy liền che giấu trong nhiều năm! Cô ta vừa không xem mình là người nhà họ Khổng, vừa coi thường cô và coi thường người nhà họ Khổng! Cô sẽ quay về nói với anh trai!
Trong đám đông, Diệp Thư vừa đau đầu vừa xấu hổ vì bị gây rắc rối.
Cô lấy ra 10 tệ đưa cho Khổng Ni: "Cô tự tìm chỗ ăn đi. Tôi có việc phải về nhà."
Khổng Ni nắm lấy tiền và nói: "Tôi cũng đi."
"Tôi về nhà cô đi theo làm gì à?" Diệp Thư tức giận nói.
"Cô là chị dâu của tôi! Nhà của cô không phải là của tôi sao? Tại sao tôi không thể vào nhà của cô? Cô vẫn là chị dâu của tôi sao?" Khổng Ni bắt lấy tay cô hung phấn mà chất vấn.
Diệp Thư thở dài một hơi: "Theo đi."
Để cô ta lộ mặt trước mặt gia đình thì không sao. Tốt hơn là làm ầm ĩ lên, mất mặt thì mất mặt, như vậy lúc cô ly hôn, người trong nhà cũng có thể hiểu được cho cô một ít a?
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thư dãn ra, hiện tại Khổng Ni không muốn đi, nhất định cô phải kéo cô ta đi!
Mấy người lại đi không đến nửa giờ, là đến nhà Diệp Chấn Quốc.
Chính là Tiểu Vương vừa mở cửa, hắn nhìn thấy mấy người ngoài cửa đều kinh ngạc, liều mạng nháy mắt với Diệp Thâm, lại nhìn Hoa Chiêu vẻ mặt phức tạp.
Ba người họ cau mày ngay lập tức.
"Anh bị sao vậy? Mắt có bị ghèn không?" Khổng Ni đột ngột hỏi.
Trong phòng có một giọng nữ đột nhiên nghiêm nghị hét lên: "Tiểu Vương, ai đến vậy?"
Giữa cửa và phòng khách có một khối ngăn, người ngồi trong phòng khách không thể nhìn thấy người ở cửa.
Tiểu Vương giãy dụa nói: “Em dâu chị Diệp Thư, có chuyện gì với cô ấy, tôi sẽ hỏi cô ấy.” Anh định đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng giọng nữ lại hô: "Người tới là khách, có chuyện gì không thể vào phòng nói? Hơn nữa em gái chồng Diệp Thư, có chuyện gì có thể nói cho anh sao? Người đến rốt cuộc là ai?"
Hoa Chiêu lông mày hơi nhướng lên, cô phân tích, với giọng nữ lạnh lùng như vậy, là cô cả của Diệp Thâm? Nhưng tại sao cô ấy lại nói bằng giọng điệu này? Cô ấy không thể nói chuyện như thế này mọi lúc, phải không?
“Cô cả, là chị gái và cháu đến rồi.” Diệp Thâm đột nhiên nói.
Tiểu Vương lập tức vẻ mặt biểu cảm đã xong.
Diệp Thâm mặc kệ hắn bước qua hắn đi vào cửa.
Hoa Chiêu khoác tay Diệp Thư đi theo.
Sau khi xoay người bước vào, Hoa Chiêu cũng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cô sửng sốt.
Phòng khách trước giờ rất yên tĩnh, cô còn tưởng rằng trong nhà không có nhiều người, nhưng cuối cùng lại có hơn 10 người đang ngồi.
Ông nội, bố và mẹ, anh trai, chị dâu và cô nhỏ của Diệp Thâm đều ở đó, còn có bốn người phụ nữ khác mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Ba người phụ nữ khoảng 40 và 50 tuổi, cô đoán họ là hai người thím và một người cô của Diệp Thâm, nhưng cô không thể đoán được người phụ nữ 20 tuổi với mái tóc ngắn nghiêm túc này là ai.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hai mẹ con này sao lại ở đây?
Hoa Chiêu nheo mắt nhìn cặp mẹ con ngồi phía dưới, mẹ anh ta tầm 50-60 tuổi, con trai tầm 30 tuổi.
Cô không thể nhớ người đàn ông này tên là gì, chỉ nhớ rằng đây là một "người tốt vô cùng" mà bà mối đã nói. Bà lão này cô cũng chỉ nhớ được biệt danh là lão yêu bà.
Tại sao họ ở đây?
Diệp Thâm và Diệp Thư cũng mờ mịt.
“Hai vị này là?” Diệp Thư hỏi một cách kỳ lạ. Cô nhìn Diệp Phương, tình huống thế nào? Diệp Phương đã đi làm từ buổi sáng, chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại từ nhà, nhờ cô ấy mang theo Diệp Thâm và Hoa Chiêu đến, nói rằng hai thím đã đến.
Nhưng tại sao bây giờ cảnh tượng này không giống như là nhận thân?
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mai rơi vào hai cô gái xa lạ, thấy Hoa Chiêu nắm tay Diệp Thư, ánh mắt của bà chỉ quét qua Hoa Chiêu.
"Hai ngươi đi một bên." Bà đối với Diệp Thư nói.
“Ồ.” Diệp Thiến không dám phản bác chút nào, kéo Hoa Chiêu đứng sang một bên. Trong gia đình này, cô sợ nhất là người cô này.
“Vương Chí Dũng, vợ anh đến rồi, mau tranh thủ thời gian mang đi.” Diệp Mai nhìn chằm chằm Diệp Thâm nói.
Diệp Thâm trái tim nhảy dựng.
Hoa Chiêu trái tim cũng nhảy lên.
Kết quả là lão yêu bà và Vương Chí Dũng cùng nhảy dựng lên, bọn họ đứng dậy lao về phía sau Diệp Thâm ... Khổng Ni, một người ôm một cánh tay cô ta.
Lão yêu bà đau lòng kêu lên: "Hoa ơi, về với mẹ đi! Mẹ không bao giờ đánh con nữa!"
Vương Chí Dũng nắm lấy cánh tay còn lại của Khổng Ni và hung dữ nói: "Cô nhìn trúng người khác muốn gả cũng phải đem đứa bé nhà họ Vương sinh ra rồi mới được tái giá!”
"Đúng vậy a, nhà họ Vương ta mấy đời một con a... " Lão yêu bà kêu khóc nói: "Bụng của ngươi ở bên trong không chừng là con trai ah ~ ngươi chê nhà chúng ta nghèo muốn trèo cành cây cao không sao, ngươi đem đứa bé giao cho chúng ta ah! ~~ "
Tất cả mọi người đều bị sốc, đặc biệt là người nhà họ Diệp, với vẻ mặt méo mó đến kỳ lạ.
Nhưng Diệp Mai mới là người họ nhìn thấy nhiều nhất.
*Lời edit: Đang edit tim cũng muốn thót lên, dù không nên nhưng mình xin phép cười một trận ^.^
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-55.html.]
Tin tức Diệp Thâm kết hôn bọn họ sau khi biết được liền báo cho Diệp Mai đầu tiên, khi đó Diệp Mai nói bà đang bận, không rảnh, không về được, nên đã điện thoại chúc phúc.
Kết quả là hôm nay bà đi theo thím hai và thím ba của Diệp Thâm chân trước chân sau vào cửa.
Chính mình đến rồi còn không tính, còn dẫn theo mấy người ngoài.
Mang theo Mã Kiến Quốc bọn họ còn hiểu được, Diệp Mai từ trước đến nay ưa thích Mã Kiến Quốc, một mực đem làm cô ấy là người nối nghiệp, để bên người bồi dưỡng.
Nhưng bà ấy còn mang theo một cặp mẹ con, và kể cho họ nghe một bí mật kinh thiên động địa.
Trước khi vợ của Diệp Thâm là Hoa Chiêu kết hôn với Diệp Thâm, cô ấy đã quan hệ với người khác, còn mang thai con của người khác! Hai người đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn thì Diệp Thâm xuất hiện, lọt vào mắt xanh của Hoa Cường và Hoa Chiêu. Kết quả là cả hai đã lập một kế hoạch, ép Diệp Thâm cưới Hoa Chiêu.
Đây là những gì Diệp Mai đã nói với nhà họ Diệp.
Đó là những gì mẹ con Vương Chí Dũng đã nói với bà, và bà tin điều đó không nghi ngờ. Bởi vì bà đã điều tra ra, Hoa Chiêu từ nhỏ đã điêu ngoa, tham lam, đánh cha chửi mẹ, nặng hơn 100 cân!
Nếu không phải Hoa Cường dụng thủ đoạn, cháu trai bà có thể lấy một cô gái như vậy sao?
Diệp Mai cuối cùng cũng nhìn về phía Khổng Ni đang ngẩn người, chỉ cần liếc mắt một cái là đủ.
Loại phụ nữ này không tuân thủ nữ tắc, tham mộ hư vinh muốn vào cửa Diệp gia? Nằm mơ!
(Thật không may, người bà phái tới hỏi thăm gia đình Hoa Sơn, người nọ vội vàng trở về, trong lòng lại có thành kiến. Nghe người thân như Hoa Sơn nói cũng giống nhà Vương Chí Dũng, hắn liền tin, và sau đó báo cho Diệp Mai.)
Diệp Mai lập tức dẫn người trở về.
Ông Diệp và cha mẹ của Diệp Thâm khi biết chuyện thì như sấm sét giữa trời quang, cả nhà ngồi như mây đen che phủ, không nói chuyện với Vương Chí Dũng, họ chỉ đợi Diệp Thâm và Hoa Chiêu đến chất vấn, kết quả vừa vào cửa đã xảy ra chuyện này.?
Lão Diệp nhìn hai mẹ con đang kéo Khổng Ni không buông, khóc đến tê tâm liệt phế, hai mẹ con mở miệng đóng miệng "tiểu Hoa", lại nhìn lướt qua Hoa Chiêu đang mờ mịt khiếp sợ, ông đã đoán được chuyện gì.
"Vương Chí Dũng đúng không? Người anh lôi kéo là con dâu của nhà họ Diệp tôi, anh nhận lầm người a?" Diệp Chấn Quốc chậm rãi đứng lên, âm u mà chằm chằm vào Vương Chí Dũng hỏi.
Khổng Ni sửng sốt, con mắt sáng ngời: "Tôi. . ."
“Câm miệng!” Diệp Thâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào mắt cô ta đột nhiên hét lên.
Ánh mắt đươc m.á.u và lửa tôi luyện ra, Khổng Ni làm sao chịu được? Lập tức sợ cháng váng, đứng nguyên một chỗ, một chút thanh âm không dám phát ra rồi.
Lão yêu bà khóc đến một vũng nước mũi một vũng nước mắt hé mắt nhìn thoáng qua người chính mình đang lôi kéo, như thế nào mà càng xấu rồi hả? Hơn nữa gầy hơn?
Đúng rồi, trong thôn mọi người đồn đãi Hoa Chiêu gầy đi, cái này là đúng rồi.
Vương Chí Dũng cũng nhìn Khổng Ni, hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, hắn nhớ rõ là hai mắt to kia mà? Đúng không?
Nhưng bọn họ lúc trước ngồi ở trong nhà đã nghe được, sẽ có người mang Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đi qua.
Về phần hai người phụ nữ cùng nhau vào cửa, vừa rồi cũng đã nghe nói qua, một người là chị gái của Diệp Thâm, một người là em dâu của cô ấy.
Vương Chí Dũng liếc nhìn hai người phụ nữ trong góc đang kinh ngạc nhìn chằm chằm hăn, đặc biệt là một người trẻ đẹp như hoa, cái eo đó không bằng một cái chân của Hoa Chiêu.
"Dù tôi và cô ấy không có lĩnh chứng nhận, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi! Đang mang trong bụng đứa con của tôi! Cô ấy có biến thành tro tôi cũng nhận ra!" Vương Chí Dũng nhìn Khổng Ni chằm chằm và hét lên.
Nếu không phải do không đúng thời điểm, Diệp Chấn Quốc đều muốn bật nụ cười. Ông giật giật khóe miệng, trầm giọng hỏi: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi mở miệng liền muốn vu oan cháu dâu ta? Không có cửa đâu!"
Cứng rắn bảo vệ như vật thật ra khiến mẹ con Vương Chí Dũng có chút ngoài ý muốn, che chở cháu dâu như vậy? Đây là người nhà nào vậy?
Nhưng hai mẹ con đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng cho vấn đề này.
"Cô ấy có một nốt ruồi trên người!"
Lão yêu bà hô xong và xốc áo Khổng Ni lên, lộ ra cái bụng đầy thịt của cô ta.
“Này!” Kong Ni sửng sốt một chút, hoảng sợ kéo lại quần áo.
Nhưng hai mẹ con đã thấy thứ mình cần gì, có nốt ruồi thật.
"Thấy không? Là ở chỗ này! Cái nốt ruồi này tôi đã sờ qua 100 lần!" Vương Chí Dũng thô tục nói.
Khuôn mặt của tất cả những người biết rõ nội tình đều vặn vẹo.
Diệp Thư trong nội tâm đột nhiên toát ra một cái ý niệm: Điều này nếu là thật thì tốt… Cô khẳng định đưa một phần đại lễ!
Ánh mắt của Diệp Thâm cũng không chế trụ nổi Khổng Ni rồi, cô ta tát một cái trên mặt Vương Chí Dũng: "Phóng con mẹ mày rắm thối! Lão nương không biết mày!"
Hình như có cái gì không đúng?
Vương Chí Dũng có trong nháy mắt nghi hoặc, nhưng là cảm giác nhục nhã đã lấn át hết thảy. Hắn lúc nào bị nữ nhân đánh qua?
Ngay lập tức anh ta quên mất đây là đâu, vung tay tát ngược lại: "Đồ đàn bà hôi hám vô liêm sỉ! Lúc đầu còn mở miệng anh trai tốt, em giặt quần áo nấu cơm cho anh! Mỗi ngày lại để cho tôi nửa đêm đi đến nhà của cô! Hiện tại trèo lên cành cây cao rồi, trở mặt liền không nhận người!"
Hắn mượt mà ngâm nga câu thoại: "Loại đàn bà như cô, tôi hiện tại còn chướng mắt nữa nha! Nhưng là đứa trẻ là của tôi, sinh ra liền đem đứa trẻ cho tôi, cô muốn tìm ai thì tìm!" Hắn liếc Diệp Thâm một cái: "Phải xem người ta còn muốn cô hay không!"
Diệp Thâm ánh mắt thâm trầm mà nhìn hắn.
Vương Chí Dũng lập tức quay đầu, không dám nhìn nữa, trong nội tâm lại thở phào. Diệp Thâm không có ngăn cản, cũng không có đi lên đánh hắn, hắn ta cũng là chán ghét người phụ nữ này a? Vậy hắn là đang giúp hắn ta, hắn mắng càng hăng say.
"Cô là người không biết xấu hổ Hoa Chiêu..."
Bên hông đột nhiên bị một cỗ sức lực lớn va chạm, hắn liền bay đi ra ngoài, đ.â.m vào trên tường, đau đến không cách nào thở nổi.
"Con a!" Lão yêu bà giật mình, nhào tới khóc lóc.
Khổng Ni cũng nhào tới, thời điểm báo thù tới rồi!
Trong phòng lập tức ồn ào.
Không muốn âm thanh rơi vào tai vài hộ hàng xóm quanh nhà.
"Đã đủ rồi! Kéo bọn hắn ra!" Diệp Mai đột nhiên hô.
Mã Kiến Quốc bên cạnh bà, một cô gái tóc ngắn hơn 20 lập tức bổ nhào qua, cùng Tiểu Vương tách ba người ra.
Không thể tách ra? Mã Kiến Quốc đá mấy cước xuống dưới, Vương Chí Dũng cùng lão yêu bà đều không im lặng rồi.
Khổng Ni còn không có ý định thu tay lại, kết quả bị Mã Kiến Quốc kéo dài tới bên người Diệp Thâm, cô ta vô cùng đau đớn mà nhìn Diệp Thâm: "Bọn hắn lúc trước đã uy h.i.ế.p anh như thế nào?"
Diệp Thâm không để ý cô ta, nhìn ông nội.
Diệp Chấn Quốc ngồi xuống, nhìn Diệp Mai: "Hai người kia làm sao tìm được con?" Vấn đề này lúc trước ông không có tâm tư hỏi, hiện tại ngược lại là có thể hỏi kỹ một chút rồi.
"Con biết rõ, bọn họ là bị người ta đưa đến trước mặt con đấy." Diệp Mai nói ra: "Nhưng là những điều này đều không quan trọng, quan trọng là ... hôn sự của tiểu Thâm, phải bị huỷ bỏ!"
"Không có khả năng." Diệp Thâm lập tức nói ra.
Diệp mai sững sờ, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem anh, nhưng là bà lập tức liền tĩnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bọn hắn nắm được cái gì của cháu? Nói ra, cô cô có thể giải quyết cho cháu."
Mã Kiến Quốc càng nắm chặt Khổng Ni đang vùng vẫy trong tay, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi thăm Diệp Thâm: "Anh bị mù sao?"
Là cô không ôn nhu không xinh đẹp, nhưng là so với cái người trong tay này còn tốt hơn nha?
Diệp Mai chằm chằm vào Diệp Thâm, chờ hắn trả lời.
Diệp Thâm đột nhiên nở nụ cười: "Vợ cháu mang con của cháu, hôn sự sao có thể bị huỷ bỏ? Đời này là không thể nào."
Diệp Mai nhíu mày, thím hai và thím a của Diệp Thâm cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, lại nhìn Khổng Ni trong tay Mã Kiến Quốc, hoài nghi Diệp Thâm thật sự có khả năng mù.
Diệp Thư đột nhiên cười trộm buông tay ra, đẩy Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thuận thế đi đến bên cạnh Diệp Thâm.
Diệp Thâm cầm tay cô.
Hoa Chiêu hướng Diệp Mai cười đến ngọt ngào: "Chào cô cả, cháu là Hoa Chiêu, vợ của Diệp Thâm."
BA~ mà một tiếng, Khổng Ni đang chóng mặt trong tay Mã Kiến Quốc rơi xuống đất.
Diệp Mai cũng kinh ngạc mà nhìn cô.
Kinh ngạc nhất là Vương Chí Dũng đã ngã xuống đất, khó khăn quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng thanh tú của Hoa Chiêu.
Đúng rồi, cái thanh âm này mới đúng...