Tuệ Tuệ Bình An - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 15:59:24
Lượt xem: 206
Phụ thân muốn ta thay trưởng tỷ vào cung làm phi, còn trưởng tỷ thay ta gả cho thanh mai trúc mã thượng thư ca ca của ta.
Phụ thân nói bọn họ thật lòng yêu nhau.
Ông còn nói đầu óc của ta không tốt, chỉ có nhan sắc tuyệt trần này là có thể chấp nhận được.
Như vậy khi ta vào cung, bạo quân mới không có đề phòng với chúng ta.
Ta không vui, rõ ràng thượng thư ca ca nói thích ta nhất, hôm sau hắn lại đến nhà ta để cầu hôn, người hắn muốn cưới thực sự lại là trưởng tỷ của ta.
___________
Phụ thân tìm ta để thương lượng chuyện tiến cung, khi ta đang ăn bát kem đậu phụ mà Xảo Nhi mang từ nhà bếp cho ta.
Ông nói, "Tuệ Tuệ à, tỷ tỷ và Tống công tử không dễ dàng gì, con hãy thay tỷ tỷ vào cung đi."
Tống Viễn, thượng thư ca ca - thanh mai trúc mã của ta.
Ta không kìm được mà phản bác, "Nhưng người thượng thư ca ca thích là con mà."
Phụ thân luôn nghiêm khắc, không chịu được con cái cãi lại, lần này lại không nổi giận.
Ông chỉ thở dài với vẻ mặt lo lắng, khuyên nhủ một cách chân thành, "Trưởng tỷ thật lòng thích Tống công tử, con thay trưởng tỷ vào cung, làm phi tử của hoàng thượng, con muốn gì cũng có."
Ta cụp mắt, không nói gì. Ta không muốn gì cả, chỉ muốn thượng thư ca ca của ta, nhưng ta không dám nói ra.
Phụ thân rất nghiêm khắc, trong ký ức của ta, ông luôn la mắng người khác, hiếm khi có vẻ mặt vui vẻ với ta.
Ông dừng lại một chút, rồi bổ sung, "Con không phải thích ăn kem đậu phụ sao? Vào cung rồi con sẽ có vô số kem đậu phụ để ăn."
Ta nhìn bát kem đậu phụ trước mặt, đột nhiên cảm thấy phản cảm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Sau này, ta sẽ không ăn kem đậu phụ nữa.
Mọi người đều nói ta ngốc, nhiều người sau lưng gọi ta là tiểu ngốc tử, nhưng thực ra ta không ngốc chút nào, ta biết hết mọi chuyện.
Ta lắc đầu, "Vậy sau này con không ăn nữa, con có thể không vào cung thay tỷ tỷ được không?"
Hạt Dẻ Rang Đường
Phụ thân không nói gì, chỉ nhìn ta với vẻ mặt đầy bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tue-tue-binh-an/chuong-1.html.]
Thực ra, cả ta và ông đều biết, chuyện này không chỉ là chuyện của một bát kem đậu phụ.
Việc ta phải vào cung thay trưởng tỷ, thay vì nói là đến thương lượng với ta, chi bằng nói là đến thông báo cho ta thì đúng hơn.
Ngày ta vào cung cũng chính là ngày trưởng tỷ và Tống Viễn thành thân.
Tiếng pháo ở tiền viện vang lên không ngừng, xen lẫn tiếng chúc mừng của thân hữu đến chúc mừng, dù nghe không rõ ràng, nhưng ta vẫn rất buồn.
Cho đến khi, ta nghe thấy ai đó lớn tiếng khen, "Ôi, tân nương xinh đẹp quá, thật là xứng đôi với tân lang!"
Có lẽ sợ ta nghe thấy sẽ buồn, Xảo Nhi đã đóng cửa lại, ngăn cách hầu hết âm thanh bên ngoài, nhưng ta đã nghe thấy rồi.
Xảo Nhi an ủi ta, "Không sao đâu, tiểu thư, chúng ta sẽ trang điểm thật đẹp, tiến cung, được hoàng thượng sủng ái, cũng sẽ rực rỡ không kém."
Ta ngồi trước gương trang điểm, im lặng không nói gì.
Trong thoại bản nói, hậu cung của hoàng đế có ba nghìn mỹ nhân, ai cũng đều là mỹ nhân, ai cũng có thủ đoạn riêng.
Mà ta, ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì cả, ta biết, ta không có đầu óc.
Nghe nói hoàng đế tính tình không tốt, thường xuyên g.i.ế.c người, lại còn hay thay đổi thất thường, ta thật sự rất sợ, nhưng dường như không ai quan tâm đến cảm xúc của ta.
Tiền viện náo nhiệt bao nhiêu, sân viện của ta lại tịch mịch bấy nhiêu, như thể hai thế giới khác nhau.
Khi kiệu trong cung đến đón ta vào cung, đã là chạng vạng tối rồi, không ai đến tiễn ta, bên cạnh ta ngoài ma ma trong cung và kiệu phu đón ta, thì chỉ có Xảo Nhi mà thôi.
Ánh chiều tà đỏ rực phản chiếu lên con đường cổ dài, gạch xanh ngói vụn, cây cối xanh tươi, đầy sức sống.
Ta đứng ngoài kiệu, quay đầu nhìn lại trong phủ, dải lụa đỏ thắm vẫn chưa gỡ xuống, chữ "Hỉ" đỏ tươi đ.â.m vào tim ta.
Cổng phủ tướng quân vừa mới náo nhiệt bây giờ lại có chút lạnh lẽo, cửa lớn trống trải, giống như lòng ta vậy.
Ta ngẩn người một lúc, ma ma nhắc nhở, "Nương nương, đến lúc lên kiệu rồi."
Ta quay đầu lại, tâm trạng không thể không sa sút.
Ta sắp vào cung rồi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng dường như họ chẳng hề bận tâm, thậm chí cũng không ra tiễn ta.
Có lẽ, họ thật sự rất bận.
Ta nghĩ vậy, cố kìm nén nước mắt, lên kiệu.