Viễn Kiến - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-05 04:46:20
Lượt xem: 386
3
“Cha! Con có nói sai sao? Cha luôn miệng khen nàng tốt, nói nàng đã giúp phủ ta, là ân nhân, ân nghĩa ở đâu chứ? Sao con chẳng từng thấy?
“Cha nói nàng có thể nghịch thiên cải mệnh, nếu thật sự như vậy, thì vì sao mẫu thân nàng lại chết?
“Con nhất định không tin! Đều tại cha hồ đồ mới tin mấy lời ma quỷ của nàng ta!”
Nàng trợn mắt giận dữ nhìn ta một cái, rồi quay người chạy đi.
Hầu gia giận đến run tay, quay lại bảo với ta: “Là ta đã chiều hư con bé, để giờ thành ra ngang ngược ngạo mạn như vậy, Điệp nhi, con đừng để bụng.”
Ta buông tay: “Hầu gia quá lời rồi.”
Bao năm qua, Hầu gia gọi ta là nữ nhi, nhưng ta chưa bao giờ dám gọi người là cha.
Cũng như Từ Ảnh gọi ta là muội muội, ta chỉ dám gọi nàng là tiểu thư.
Ta đã rất mãn nguyện rồi.
Ta vốn nghĩ rằng, muốn chọn cho tiểu thư một phu quân tốt nhất.
4
Khi ta bước xuống bậc thềm, bỗng một chiếc khăn tay màu xanh được đưa đến trước mặt.
Ta ngẩng đầu, thấy là người thư sinh nghèo hèn kia, hắn có đôi mày thanh tú, thần sắc lại chẳng chút nào tiều tụy, trên môi còn lộ ra nụ cười mỉa mai:
“Cô nương dù không vì dung nhan của mình mà nghĩ, thì cũng nên nghĩ cho người đi đường một chút, đi kiểu này, ban ngày cũng khiến người ta giật mình đấy.”
Ta nhìn hắn một lát, rồi nhận lấy khăn tay: “Đa tạ.”
Ta lau vết m.á.u trên khóe môi.
5
Chưa bước vào trong sân, ta đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phòng của Từ Ảnh.
Nha hoàn đang gõ cửa, nài nỉ: “Tiểu thư, người đã cả ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút gì đó đi, lão gia và phu nhân lo lắng lắm.”
Giọng của Từ Ảnh nghe nghèn nghẹn, chắc là đang vùi mình trong chăn:
“Ta thích Dung Ngọc, ta chỉ thích chàng, không ăn, ta ăn không nổi.”
“Tiểu thư…”
Thì ra, từ lúc hồi phủ, Từ Ảnh cứ khăng khăng muốn gả cho Dung Ngọc.
Dung Ngọc là công tử danh gia, bề ngoài khiêm nhường nho nhã.
Vốn là sáng nay, trên đài quan sát, Hầu gia thấy hắn không tệ, đã định gả ta cho hắn.
Ta khẽ nhếch môi.
Nàng vẫn chẳng tin ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vien-kien/2.html.]
Nàng không tin rằng ta có thể thấy được tương lai, cũng chẳng biết rằng ta còn có thể nhìn thấy quá khứ.
Vị công tử nho nhã ấy, quá khứ của hắn chẳng hề hào hoa như vẻ ngoài.
Khi ta sắp bước vào đại sảnh, nghe thấy phu nhân với chút trách cứ nhìn Hầu gia đang lo lắng nhíu mày:
“Dù sao đi nữa, Hoa Điệp cũng chỉ là một hạ nhân, chàng đã nhận nàng làm nghĩa nữ đã là quá rồi, cớ sao bây giờ lại vì nàng mà khiến Ảnh nhi không vui?
“Chẳng phải chỉ là muốn có Dung Ngọc thôi sao? Lẽ nào Ảnh nhi nhà chúng ta chỉ xứng với nam nhân mà Hoa Điệp bỏ lại?
“Nếu cứ nhịn ăn uống như thế, ảnh hưởng đến sức khoẻ thì phải làm sao? Phu quân, chàng nghĩ kỹ đi!”
Hầu gia mím chặt môi: “Nhưng sáng nay ta đã nói với Điệp nhi rồi, đã hứa chọn Dung Ngọc cho nàng, sao có thể nói lời rồi nuốt lời…”
Tiếng bước chân của ta khiến phu nhân chú ý, bà quay lại nhìn, ánh mắt lạnh nhạt:
“Về rồi sao, ngươi xem Ảnh nhi bây giờ thế nào? Nếu có chút lương tâm, hẳn ngươi cũng nên nhớ rằng Hầu phủ này nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, ngươi lại còn tranh giành với tiểu thư của ngươi…”
Bà chưa kịp nói hết, ta đã ngắt lời: “Tiểu thư thích Dung Ngọc, tất nhiên nô tỳ không dám tranh giành.”
Phu nhân vui mừng đẩy Hầu gia, lớn tiếng: “Ảnh nhi, mau ra đây, Dung công tử là của con rồi!”
Ta cúi mắt không nói gì, khẽ kéo môi thành nụ cười.
Từ Ảnh à, Từ Ảnh.
Những gì ta cần nói đã nói, ân tình cần trả, bao năm qua cũng đã trả đủ.
Ta vốn định một lần nữa thay nàng chịu đựng tương lai mờ mịt kia.
Nhưng nếu nàng đã tự chọn, vậy thì, khi đường cùng không lối thoát, cũng đừng trách ta.
6
Cuối cùng, Từ Ảnh cũng toại nguyện gả cho Dung Ngọc.
Ngày xuất giá, nàng bảo ta hầu hạ nàng chải chuốt, nàng vô tình vuốt vuốt mái tóc đen tuyền:
“Nếu muội đã nói rằng tên thư sinh kia có tương lai tốt, ta sẽ nói với cha, để ngươi gả cho hắn, thế nào? Để tương lai ngươi cũng được hưởng vinh hoa phú quý.”
Giọng nàng nghe có vẻ dịu dàng, nhưng nụ cười mỉa mai trên môi vẫn chẳng biến mất.
Ta từ tốn chỉnh lại mái tóc cho nàng lần cuối: “Tiểu thư có lòng rồi.”
Từ Ảnh bật cười khẩy.
Nàng thấy ta tự nhận lấy hậu quả, vui mừng vô cùng.
Ta khẽ nhướn mày.
Kể từ khi Từ Ảnh chọn Dung Ngọc, Hầu gia cũng hỏi ta có người trong lòng hay không, ta thuận miệng nhắc đến người thư sinh đó.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hầu gia đặc biệt nói với ta: “Ta đã cho người điều tra, thư sinh ấy tên là Lâm Phong Tước, gia cảnh thì trong sạch, chỉ là xét theo tình hình hiện tại, có phần…”
Nhìn ánh mắt chần chừ của Hầu gia, ta biết ông muốn nói gia cảnh của thư sinh ấy nghèo hèn.
Ta cảm tạ Hầu gia: “Chàng là được rồi.”