Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-11-04 08:28:46
Lượt xem: 4
Chương 347: Con cho là được chứ gì!
Lâm Tô Diệp: Không phải, mẹ nói mẹ chồng mình và ông cụ tà mà là sao vậy hả? Rõ ràng là do quan hệ của các mẹ tốt nên mới không sợ, có liên quan gì đến Minh Xuân đâu?
Lâm Tô Diệp vẫn có hơi hoang mang, cảm thấy nếu Minh Xuân đã thật sự không hiểu, Tần Kiến Dân cũng giải thích rõ ràng rồi vậy không bằng sau này lại nói sau, tóm lại không thể thật sự nước sôi lửa bỏng, dọa sợ người được.
Bà Tiết lại bắt đầu đồng cảm với Tần Kiến Dân: “Ôi, đứa trẻ đáng thương, cha mẹ không còn cũng không có anh chị em gì, giờ tìm đối tượng cũng không có khả năng, còn không phải… sống cô độc hay sao?”
Lâm Tô Diệp: “Anh ấy có nhiều chiến hữu như vậy, đều là anh em.”
TBC
Bà Tiết: “Đã không thể coi như chồng con gái, hay là làm con trai đi. Con rể là nửa con trai còn đứa con trai này chính là hoàn chỉnh.”
Lâm Tô Diệp: “…” Cũng không thể nói không đúng.
Đại Quân tìm Lâm Tô Diệp thực hiện lời hứa, đòi tiền.
Lâm Tô Diệp: “Chú Tần của con đã viết thư nói rồi, cho nên con chỉ phát huy một nửa công lao, cho con một đồng rưỡi.”
Đại Quân cảm thấy đây là miễn phí, vừa định đồng ý thì bà Tiết lại không vui.
Bà Tiết: “Sao lại bắt nạt người như thế? Nếu không phải cháu trai tôi hỏi trước vậy Kiến Dân còn có thể nói sao? Kiến Dân đã đáng thương như vậy rồi, cô còn muốn lừa cháu trai tôi nữa?”
Lâm Tô Diệp: “Không phải, Kiến Dân đáng thương có liên quan gì đến cháu trai mẹ?”
Bà Tiết: “Đứa trẻ còn nhỏ quan tâm những chuyện này thay trưởng bối phải mang áp lực lớn bao nhiêu? Không cho phần thưởng thì thôi, ba đồng tiền cũng trừ?”
Lâm Tô Diệp: “…”
Được, cho, con cho là được chứ gì!
Ngày thứ hai Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đều có công việc ở bộ chỉ huy đoàn, mới sáng sớm đã rời đi, cô út đi tới đội cảnh vệ huấn luyện cùng đám người Trịnh Viện Triều, còn bà Tiết vẫn đi cho heo ăn.
Tiểu Lĩnh năn nỉ Đại Quân đi cùng cậu bé tới chơi với đám trẻ khác ở sân tập bắn, hôm nay là cuối tuần nên đám trẻ không đi học.
Đại Quân vốn muốn ở văn phòng đọc sách, cậu bé mượn được vài quyển sách ở chỗ tham mưu trưởng đã đọc xong hai quyển còn một quyển đang đọc dở.
Cậu bé thấy Tiểu Lĩnh nhìn mình với đôi mắt mong đợi như vậy cũng đành đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-347.html.]
Một vòng quanh bãi đá có sáu bảy đứa trẻ ở đó, mọi người đang thi các hạng mục như b.ắ.n ná thun và chạy bộ, Tiểu Lĩnh là đứa trẻ không có tính kiên nhẫn, hiển nhiên muốn đi tham gia.
Cho dù cậu bé chạy nhanh nhưng chung quy cũng chỉ mới tám tuổi, không phải đối thủ của người ta.
Cậu bé nhìn thấy có vài đứa trẻ cũng cầm theo ná thun mới nói b.ắ.n ná thun thi tài, có hai đứa trẻ mười một mười hai tuổi muốn thi với cậu bé.
Tiểu Lĩnh cũng không ngốc, cậu bé đáp: “Bắn ná thun có hai mục là chính xác và lực đạo, các anh lớn hơn em vài tuổi lận nếu thi sức em chắc chắn không được, như thế thật không thú vị, chúng ta thi chuẩn xác, thế nào?”
Trước đó cậu bé đã thắng được hai quyển truyện tranh từ chỗ Vương Tiểu Lợi con trai của Lưu Phụng Mai, cho nên thi chuẩn xác thì cậu bé cảm thấy mình thắng chắc rồi.
Hai đứa lớn cảm thấy sao mình có thể không bằng một đứa trẻ được chứ?
Vương Tiểu Lợi không nhịn được mới nhắc nhở bọn họ: “Tiết Vân Lĩnh rất lợi hại.”
Đám trẻ lớn đều chê cười cậu bé: “Cậu thua nó rồi chứ gì?”
Sắc mặt của Vương Tiểu Lợi lập tức đỏ bừng, thề thốt phủ nhận: ‘Không có.”
Nói xong cậu bé còn liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh với vẻ chột dạ, thấy Tiểu Lĩnh không có ý vạch trần mình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thua một đứa trẻ từ bên ngoài tới, thật quá mất mặt.
Lúc này hai đứa lớn thi đấu với Tiểu Lĩnh.
Trong vòng năm mét, chỉ cần không phải không nhìn rõ bia Tiểu Lĩnh đã có thể b.ắ.n trúng với xác suất trên chín mươi phần trăm.
Nếu như có người kích thích cậu bé, động vào lòng háo thắng của cậu bé vậy cậu bé sẽ lập tức tăng lên một trăm phần trăm.
Tuy rằng cậu bé ồn ào, suy nghĩ khiến người không có cách nào theo kịp, nhưng đối với chuyện mà mình có hứng thú vẫn rất nỡ tốn thời gian ra nghiên cứu luyện tập nên cũng vô cùng tự tin.
Một ván hai người lần lượt b.ắ.n ba lần, đều b.ắ.n trung bia, thắng hai lần là thắng.
Liên tiếp thi ba ván quyết định thắng thua.
Không có gì bất ngờ, hai đứa trẻ lớn đó đã thua.
Bọn họ lại chơi thêm vài ván nữa, kết quả vẫn thua Tiểu Lĩnh.