Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1511
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:21:17
Lượt xem: 359
Phùng tiểu thư cúi đầu xin lỗi 1
Trên quảng trường của học đường nữ tử yên lặng như tờ.
Nhóm thiên kim vốn đứng chung phen với Phùng Tịnh Phù kiasợ bị liên lụy, yên lặng lui về phía sau một bước.
Mà nhóm nữ tử nhà bình dân trước đó bị nhục nhã nhất thời có loại cảm giác nở mày nở mặt, ánh mắt các nàng nhìn về phía Trình Loan Loan rất sáng ngời.
Hóa ra đây chính là Tuệ phu nhân, rất nhiều người đều nói, Tuệ phu nhân là Tuệ phu nhân của dân chúng, cho đến ngày hôm nay, bọn họ mới hiểu được ý nghĩa của lời nói này là gì.
Tuệ phu nhân là kỳ nữ xuất thân từ tầng lớp dân chúng bình thường, có Tuệ phu nhân làm sơn trưởng của học đường nữ tử, cuộc sống của bọn họ ở đây hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Phùng Tịnh Phù ngẩng đầu, cắn môi dưới nói: “Tuệ phu nhân không cảm thấy lập trường của bản thân có vấn đề sao, chỉ bởi vì ta nói có vài câu sự thật mà muốn gạch tên ta, phẩm chất của Tuệ phu nhân chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi."
“Nói sự thật? Cái gì gọi là nói sự thật?” Ánh mắt Trình Loan Loan nghiêm nghị nhìn nàng ta: “Ngươi phân chia người thành đủ loại là nói thật? Nữ tử thế gia cao quý, nữ tử nhà bình dân đê tiện, đây cũng là lời nói thật? Nữ tử nhà bình dân không xứng xuất hiện trước mặt các thiên kim tiểu thư thế tộc, đây cũng là lời nói thật? Nếu cái gọi là lời nói thật của ngươi chính là những lời phán xét này, vậy chỉ có thể nói, Phùng Thái Bảo đúng là không biết dạy con, người ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản giáo được thì không xứng làm Thái Bảo của Thái tử.”
Phùng Tịnh Phù há mồm muốn phản bác, trách cứ nàng ta thì có thể nhưng không được quở trách cha nàng ta.
Trình Loan Loan cũng không cho nàng ta cơ hội phản bác, giọng nói lạnh lùng: “Mấy trăm năm trước, vị hoàng đế đầu tiên của Tiêu gia chính là một tên ăn mày, hai trăm năm trước, Phùng gia ngươi đang ở nơi nào còn không biết, hơn một trăm năm trước, Chu gia, Trương gia, Lý gia… ở đây không phải cũng là một dân thường hay sao? Miệt thị dân thường chính là đang miệt thị tổ tiên, người mà ngay cả tổ tiên của mình cũng chướng mắt thì uổng công làm người!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1511.html.]
“Ba đời năm đời trước, ai dám nói tổ tiên của mình không phải dân chúng thấp hèn?” Ánh mắt của nàng đảo khắp toàn trường, từng chữ một đều rất có khí phách: “Sĩ nông công thương, bốn chữ này không phải để cho người ta dựa vào đó mà sắp xếp tầng lớp, mà là nói, mặc kệ là thân phận gì đều có đạo lý tồn tại của nó, đều là những nhân vật quan trọng không thể thiếu đối với triều Đại Vũ to lớn của chúng ta.”
“Các vị nữ tử ở đây có người là con của sĩ phu, có người là con của nông dân, có người là con của công nhân, con gái của thương nhân. Chính nhờ có sự nỗ lực của các bậc cha chú tổ tông các ngươi mới làm cho triều Đại Vũ của chúng ta ngày càng trở nên phồn thịnh...Ở nơi khác có lẽ sẽ có kỳ thị về mặt thân phận nhưng trong học đường nữ tử Đại Vũ này, mỗi một vị học trò đều có địa vị ngang nhau, ai cũng không cao quý hơn ai, ai cũng không thấp kém hơn ai... Nếu như muốn phân loại, vậy có thể dựa theo xếp hạng thành tích mà phân, học trò ưu tú và học trò kém, đây mới là tầng lớp mà một học đường nên có…”
Sau khi nàng nói xong, hiện trường không khỏi vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Trên mặt Phùng Tịnh Phù đột nhiên hiện lên vẻ xấu hổ, cha nàng ta đã nói với nàng ta vô số lần, gia gia của Thái gia gia nàng ta là thợ mộc, bởi vì tay nghề xuất chúng nên được triệu tiến cung để làm bạt bộ sàng cho hoàng thất, Phùng gia bọn họ từ thế hệ gia gia của Thái gia gia mới bắt đầu chậm rãi lớn lên. . . .
Vậy mà nàng ta lại quên nguồn quên gốc, miệt thị chính tổ tiên của mình.
Mà nàng ta cũng vì những lời phán xét thiếu hiểu biết này, trong ngày đầu tiên khai giảng đã bị Tuệ phu nhân đuổi trước mặt mọi người.
Nếu như cha nương biết nguyên nhân nàng ta bị đuổi, nhất định nàng ta sẽ phải quỳ từ đường một tháng, lại phạt cấm túc, sau này không còn được đi ra ngoài nữa...
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, mặt mũi tiểu cô nương trắng bệch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan nhìn về phía nàng ta, biết tiểu cô nương này đã biết sai rồi.
Nàng đề nghị gạch tên cũng không phải thật sự muốn gạch tên, chỉ là muốn lấy nàng ta ra làm ví dụ điển hình mà thôi.
Khiến cho tiểu nữ nhi của Phùng Thái Bảo ngoan ngoãn nghe lời, những thiên kim tiểu thư thế gia khác đương nhiên sẽ không dám gây chuyện nữa, về sau chuyện quản lý cũng dễ dàng hơn.
“Chuyện hôm nay nói ra cũng chỉ là tranh luận võ mồm mà thôi.” Trình Loan Loan hòa hoãn giọng điệu: “Phùng tiểu thư nói một câu xin lỗi, chuyện này sẽ kết thúc.”