Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-07-29 15:04:58
Lượt xem: 291
Trở lại nhà mình, hai người nói chuyện một lát. Diệp Gia đi ở bên ngoài cả một ngày cho nên rất khát, rót ba chén nước trà lớn vào trong bụng. Dư thị câm lấy khế đất nhìn rất lâu, hai người liền trở vê phòng mình tắm rửa rồi nằm ngủ. Chu gia đã sớm thu dọn xong hành lý, chỉ chờ ngày mai mang lên xe mang đến trấn Đông Hương là được.
Trong đêm Diệp Gia cảm thấy rất nóng, thân trí cũng mơ màng. Càng đến giữa tháng sáu thì thời tiết càng nóng. Những tháng của mấy năm này không giống tháng dương lịch của đời sau, thời tiết tháng sáu âm lịch nóng rực lửa. Diệp Gia ngủ đến nửa đêm thì nóng phát hoảng, còn cởi hết đồ ở trên người xuống. Từ sau khi Chu Cảnh Sâm không ở nhà thì nàng mặc rất ít vào ban đêm.
Vừa mới cởi dây áo ra, rơi xuống trước xương đòn. Diệp Gia cảm thấy bụng dưới mình căng lên, có chút nghẹn vì đã uống quá nhiều nước trước khi ngủ.
Thật ra hậu viện Chu gia có nhà xí, ra cửa đi vài bước là đến. Ngày xưa Chu Cảnh Sâm ở nhà, Diệp Gia cũng thường xuyên đi ở bên ngoài. Nhưng sau khi Chu Cảnh Sâm không có ở đây thì Diệp Gia cũng không muốn ra ngoài, nàng để một cái thùng ở trong phòng để dùng. Ban ngày sẽ để cái thùng ở trong nhà xí, ban đêm thì cầm về phòng, đặt ở sau cửa phòng. Nàng híp mắt mắt mê mê mang mang đứng dậy đi ra ngoài, tay mới vừa cởi dây lưng.
Một đôi tay trắng thuần lập tức kéo đồ của nàng lên giữ chặt, gắt gao nắm lấy. Một tiếng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp vang lên: "Mở hé mắt, có người."
Diệp Gia lập tức tỉnh táo, mở hé mắt, một người mảnh khảnh đang đứng ở cửa đông phòng, giống như mời từ phòng phía đông đi ra.
Diệp Gia chớp chớp mắt, sợi dây áo bị một bàn tay thon dài ấm áp giữ chặt, cẩn thận ghim vào sau gáy nàng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-164.html.]
Diệp Gia: "!
Sau ba lần hít thở, mắt của nàng nứt ra: "... Chết tiệt, Chu Cảnh Sâm chàng từ đâu ra thế!"
Chu Cảnh Sâm có thể đi ra từ đâu?
Cửa căn phòng bị khóa, tất nhiên là hắn chui vào từ cửa sổ phía Đông trong nhà. Mặc dù buổi tối Diệp Gia tắt đèn đi ngủ, nhưng lại sợ nóng cho nên đã mở cửa sổ ra, để gió đêm thổi bớt khí nóng trong phong đi.
Cửa sổ vào thời cổ đại cũng không có loại chống trộm như đời sau, cũng không được đóng chặt, cửa hang to bao nhiêu thì cửa sổ sẽ lớn bấy nhiêu. Diệp Gia lại ngủ như c.h.ế.t vào ban đêm, Chu Cảnh Sâm trở về vào lúc nửa đêm, đứng ở ngoài sân nhìn thấy cửa sổ của căn phòng phía Đông đang mở. Làm sao hắn có thể yên tâm để phòng của Diệp Gia cứ mở như vậy? Nếu như nửa đêm có ai đó mò vào thì phải làm sao? Chu Cảnh Sâm định ở trong nhà phòng thủ một đêm, bình minh ngày mai thì sẽ quay về. Ai biết mới vào thì đã thấy Diệp Gia để trân nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào gian trong, người kia trắng sáng. Nhiếp chính vương điện hạ một đời không sợ gì cũng có chút ngơ ngác, đứng ở trong bóng tối nửa ngày không động đậy. Vốn định chờ nữ tử trên giường ngủ sâu rồi đắp chăn cho nàng, vội vàng không kịp chuẩn bị mà dùng một tay giữ dây. Rồi sau đó cũng không hiểu được mà mở hé mắt nhìn, liền thấy nàng mê mẩn đi ra ngoài. Mảnh vải nhỏ kia treo trên người nàng, nếu không được bộ n.g.ự.c đỡ thì có lẽ phần đồ lót đó sẽ rơi xuống đất, sợ là sẽ cởi trần trước cửa sổ.
Như vậy thì sẽ giống gì chứ!
Đúng là người này vừa ngủ thì đã có thể ngủ đến phát ngốc, một người lớn như thế đứng ở cửa sổ mà nàng lại không nhìn thấy. Nhắm mắt đi vê phía nhà chính, bắt đầu cởi dây lưng ở trước mắt hắn. Nếu không phải hắn nhanh tay đè lại cho nàng thì Chu Cảnh Sâm cảm thấy người này sẽ hét lớn đòi lấy mạng của hắn khi tỉnh táo. Nhưng mà cũng gần như vậy, Diệp Gia đã tỉnh táo lại. Quay đầu cầm lấy cây cột treo quần áo ở sau cánh cửa, bắt đầu đánh vào chân hắn.