Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:41:37
Lượt xem: 216
Nghĩ đến đây, Chu Cảnh Sâm rũ mi mắt, che khuất đi phần nào thần sắc đen tối.
Đêm tối dân dan đến, bên trong doanh trướng yên tĩnh không một tiếng động. Hai người mỗi người ở trong không gian giống như ranh giới chia cách Sở Hà Hán, không ai liên quan đến ai.
Tuy là nói hai người ngủ ở trong cùng một doanh trướng, cũng toàn là ky binh, thật ra cũng không tĩnh là thật sự thân thiết. Liễu Nguyên nhập ngũ sớm hơn nửa năm so với Chu Cảnh Sâm, không hề có chút vượt lên quá mức. Lần này ở trên chiến trường nếu không phải bị Chu Cảnh Sâm ép đến không thể không đứng ra thì đoàn chừng hắn ta sẽ còn tiếp tục che giấu nữa.
Chu Cảnh Sâm sửa sang lại chăn đệm một chút, cũng mặc kệ Liễu Nguyên ở một bên đang nhìn mình. Cứ như vậy mà công khai từ trên một chỗ cong trên giường gỡ ra nửa đầu thanh gỗ. Rồi sau đó từ bên trong gỗ lấy ra một ít thứ, nhìn hình dạng thì có vẻ như là thư.
Ánh mắt của Liễu Nguyên hơi loé lên, rơi vào trên lá thư rồi lập tức thu hồi lại. Hắn ta gối đầu lên cánh tay.
Qua một hồi lâu, Liễu Nguyên không biết là tỉnh ngủ hay là đói quá mà tỉnh lại, che dạ dày lại, trở mình, cam chịu nhìn ve Chu Cảnh Sâm ở phía bên giường đối diện.
Chu Cảnh Sâm đang ngồi ngay ngắn ở trên giường bên cạnh, trong tay vẫn còn đang cam vật kia để xem. Từ giữa trưa, lúc hai người bọn họ bị bắt cho đến bây giờ chưa hề có một hạt cơm nào trong bụng. Hai người là nam tử tuổi trẻ thanh niên cường tráng. Bản thân ăn nhiều cũng nhanh tiêu, bây giờ đã sớm đói đến mức da bụng dính da lưng.
Qua một lúc lâu, Liễu Nguyên thở dài một hơi. Hơi hơi hé miệng, vừa định nói chuyện với Chu Cảnh Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-237.html.]
Thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, có một người không biết là đang nói với người lính canh cửa cái gì. Chu Cảnh Sâm nhanh chóng cất lá thư đi, vùi vào bên trong chăn. Một lát sau, Tôn Ngọc Sơn bưng một cái khay đi vào.
Doanh trướng ở đây đang được giám sát, phía trên có lệnh, trừ phi đưa cơm một ngày ba bữa, người ngoài không được tùy tiện ra vào. Thẩm Hải không thể xử trí được bọn họ, người bên ngoài đều đang chờ. Nhưng tên xấu xa như hắn ta cũng sẽ không để cho hai người dễ chịu gì. Lúc này vừa đúng lúc là giờ cơm chiều, vốn dĩ hẳn đã đến lúc có người đưa cơm sang đây. Tôn Ngọc Sơn vừa hay lại có giao tình với thủ vệ, chào hỏi với thủ vệ rồi đi đưa cơm, giao đồ cho Chu Cảnh Sâm.
Mắt hắn ta lướt qua giữa hai người. Ở trên khay có hai phần cơm, còn có một cái bình gốm lớn tâm cỡ cái bát. Tôn Ngọc Sơn đưa đồ đến cho Chu Cảnh Sâm ở bên này, đặt thêm một phần cơm, thêm một cái bát. Lại vòng qua đưa đến Liễu Nguyên ở bên này phần cơm thừa còn lại. Liễu Nguyên không khỏi nhíu mày, tức giận bất bình nói: "Tại sao mà hắn lại có nhiều hơn ta một phần?”
Sau khi vào quân doanh, Tôn Ngọc Sơn được phân vào quân khu khác với Chu Cảnh Sâm, nhưng cũng biết quan hệ của Liễu Nguyên và Chu Cảnh Sâm hình như không tôi. Nghe thấy vậy lập tức nhướng mày, không để cho Liễu Nguyên còn mặt mũi mà phản bác lại: "Cái bát kia là buổi trưa tiểu tẩu tử gửi riêng đến, hâm mộ à? Bằng không thì ngươi cũng đi cưới một cô vợ đi?"
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm cong cong khoé miệng.
Liễu Nguyên: "22?"
Tôn Ngọc Sơn vừa thu khay lại, chuẩn bị đi: "Ăn xong rồi thì ném ra trước cửa, lát sau sẽ có người đến thu chén đũa."
Chu Cảnh Sâm ở bên kia đã thong thả ung dung mở ra chiếc bình gốm lớn cỡ chiếc bát to ra.
Đồ ăn để ở bên trong qua một buổi trưa đã nguội lạnh từ sớm. Thế nhưng cũng may là những ngày hè nóng bức nhất cũng đã qua rồi, hai ngày nay trời cũng không quá nóng, đồ mà Tôn Ngọc Sơn đưa đến cũng không hề bị hư gì. Không chỉ không hư, nhìn màu đỏ thẫm của con gà kia vô cùng mê người.